×
×

Con dâu mới cưới về được 1 tháng đã đ;u;ổi mẹ già yếu ra đường, cả xóm ng;u;y;ền r;ủ;a nhưng phải đến xin lỗi khi biết sự thật

Ở làng Cẩm Phú, gia đình bà Tám từ lâu được cả làng kính trọng. Bà Tám góa chồng từ năm 30 tuổi, một mình nuôi anh Hùng, cậu con trai duy nhất, khôn lớn. Anh Hùng nay đã 30, làm thợ xây ở thị trấn, tính hiền lành, được bà con yêu mến. Một tháng trước, anh cưới Lan, cô gái làng bên, xinh đẹp, nói năng nhỏ nhẹ. Nhưng vì là người lạ, cả làng vẫn hay để ý, săm soi từng hành động của cô.

Mọi chuyện bùng nổ khi chỉ sau một tháng, cả làng rộ tin: Lan đuổi bà Tám ra khỏi nhà! Sáng hôm ấy, bà con thấy bà Tám, đầu đội nón lá, tay xách túi vải cũ, lặng lẽ rời nhà, khuôn mặt buồn bã. Bà sang tá túc ở nhà bà Hai, chị gái ruột, ở cuối làng. Tin đồn lan nhanh, cả làng Cẩm Phú sôi sục phẫn nộ.

“Đồ con dâu bất hiếu! Mới về có一个月 mà dám đuổi mẹ chồng ra đường!” – bà Tư, hàng xóm, hét lên giữa chợ, tay chỉ về phía nhà anh Hùng. “Thằng Hùng cũng tệ, sao để vợ làm chuyện thất đức thế? Đúng là đồ bất hiếu!”

“Trời ơi, bà Tám tần tảo cả đời, giờ bị con dâu đuổi, còn gì đau lòng hơn!” – ông Ba, trưởng thôn, lắc đầu trong buổi họp làng.

Cả làng quay lưng với vợ chồng Lan. Mỗi lần Lan ra chợ, người ta chỉ trỏ, xì xào. Có người nói to: “Nhà có phúc mà để con dâu thế này, sớm muộn cũng tiêu tan!” Anh Hùng đi làm, đồng nghiệp xa lánh, chẳng ai muốn ngồi ăn cơm chung. Vợ chồng trẻ sống trong áp lực, nhưng kỳ lạ thay, cả hai không thanh minh, chỉ im lặng chịu đựng.

Tại quán nước đầu làng, bà Tư kể lại cảnh bà chứng kiến: “Tao thấy con Lan quát bà Tám giữa sân! Nó bảo: ‘Bà đi đi, đừng ở đây nữa!’ Giọng nó lạnh như băng, bà Tám chỉ cúi đầu, xách túi đi thẳng. Đúng là đồ độc ác!”

Tin đồn thêm dầu vào lửa khi bà Hai xác nhận bà Tám đang ở nhờ nhà bà, ngày nào cũng buồn bã, ít nói. Cả làng quyết làm cho ra lẽ. Ông Ba triệu tập họp làng, mời anh Hùng và Lan đến để “xử lý” chuyện bất hiếu.

Tại đình làng, không khí căng thẳng. Lan đứng giữa đám đông, mặt cúi, tay đan chặt. Anh Hùng đứng bên, mắt lo lắng. Ông Ba đập bàn: “Hùng, Lan, nói đi! Sao dám đuổi bà Tám ra khỏi nhà? Làng này không chứa đồ bất hiếu!”

Cả làng đồng thanh: “Đúng đấy! Nói đi! Sao làm chuyện thất đức?”

Lan ngẩng lên, mắt đỏ hoe nhưng giọng kiên định: “Cháu không đuổi mẹ. Cháu chỉ muốn bảo vệ mẹ và cả nhà.”

Đình làng ồ lên. Bà Tư bật dậy: “Bảo vệ? Mày đuổi bà Tám ra đường mà gọi là bảo vệ? Mày nghĩ cả làng mù à?”

Lan thở dài, lấy từ túi một xấp giấy, đưa cho ông Ba. “Đây là kết quả xét nghiệm của mẹ. Mẹ bị lao phổi, giai đoạn nặng. Bác sĩ nói bệnh lây qua đường thở. Nhà cháu nhỏ, chỉ có một phòng, nếu mẹ ở lại, cả nhà sẽ bị lây, thậm chí hàng xóm cũng nguy hiểm. Cháu phải để mẹ sang nhà cô Hai, nơi có buồng riêng để mẹ cách ly và nghỉ ngơi.”

Cả đình làng chết lặng. Ông Ba run run đọc giấy xét nghiệm. Đúng như Lan nói, bà Tám mắc lao phổi, được chẩn đoán hai tuần trước. Bác sĩ yêu cầu cách ly nghiêm ngặt. Ông Ba ngẩng lên: “Vậy… sao không nói rõ? Sao để cả làng hiểu lầm?”

Lan nghẹn ngào: “Mẹ không muốn ai biết mẹ bệnh. Mẹ sợ cả làng xa lánh, sợ anh Hùng và cháu bị kỳ thị. Mẹ bảo: ‘Nếu làng biết, cả nhà sẽ không sống nổi.’ Cháu chỉ làm theo ý mẹ, dù biết sẽ bị chửi.”

Anh Hùng lên tiếng, giọng đau đớn: “Lan khóc rất nhiều khi để mẹ đi. Nhà cô Hai có buồng riêng, kín đáo, thích hợp để mẹ nghỉ ngơi và cách ly. Lan ngày nào cũng qua đó nấu cháo, mua thuốc, giặt giũ cho mẹ. Nhưng mẹ dặn không được nói, nên tụi con đành im lặng.”

Cả làng lặng đi. Ông Ba hỏi thêm: “Nhưng tại sao phải sang nhà bà Hai? Sao không để bà Tám ở nhà, cách ly trong một góc?”

Lan giải thích: “Nhà cháu chỉ có một phòng, không có chỗ riêng. Mẹ ho nhiều, nếu ở nhà, không thể tránh lây. Nhà cô Hai rộng hơn, có buồng sau ít người ra vào, lại gần nhà cháu để tiện chăm sóc. Cháu đã xin phép cô Hai, và cô đồng ý giúp.”

Bà Hai, được mời đến, xác nhận: “Đúng là con Lan chăm sóc em tôi chu đáo. Nó bỏ tiền mua thuốc đắt, ngày nào cũng qua nấu cháo, lau dọn. Căn buồng sau nhà tôi kín, không ai ra vào, nên bà Tám yên tâm nghỉ ngơi. Tụi bây hiểu lầm nó rồi.”

Cả làng Cẩm Phú vỡ òa trong ân hận. Bà Tư ôm mặt: “Trời ơi, sao tụi bây không nói sớm? Tao… tao chửi con Lan bao nhiêu lần…”

Ông Ba đứng lên: “Thay mặt cả làng, tôi xin lỗi hai đứa, đặc biệt là con Lan. Chúng tôi vội vàng phán xét, không tìm hiểu rõ. Con đúng là đứa con dâu hiếu thảo.”

Tối đó, cả làng kéo đến nhà anh Hùng, mang quà cáp – nải chuối, con gà, cân gạo – để xin lỗi Lan. Bà Tư nắm tay cô, nước mắt lăn dài: “Cô xin lỗi con. Cô sai rồi. Con là phúc của nhà bà Tám.”

Lan cười nhẹ: “Cháu không trách ai. Cháu chỉ mong mẹ mau khỏe, để mẹ về nhà với vợ chồng cháu.”

Từ đó, câu chuyện về Lan trở thành bài học lớn cho làng Cẩm Phú. Người ta không còn vội phán xét, mà học cách lắng nghe sự thật. Lan, từ cô con dâu bị nguyền rủa, trở thành niềm tự hào của cả làng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News