×
×

Con trai con dâu đ;u;ổi mẹ ra khỏi nhà để bà lang thang suốt 3 ngay

Chiều hôm đó, trời sầm xuống nhanh như ai úp cả bầu trời chỉ trong một cái chớp mắt.
Gió rít qua mái ngói, mưa đập ầm ầm xuống hiên như muốn xé toạc cả ngôi nhà cũ.

Bà Luyến đang lom khom xếp mâm cơm thì tiếng bát đĩa rơi đánh choang.
Thảo – con dâu bà – đứng trân trân, gương mặt đỏ bừng vì giận:

– Mẹ làm cái gì thế hả? Bộ chén ba triệu đó! Mẹ cố ý chứ gì?!

Bà Luyến run bần bật:
– Mẹ… mẹ trượt tay…

Chưa kịp giải thích, tiếng của Vinh – con trai bà – vang lên sau lưng, lạnh như thép:

– Mẹ già rồi, đừng chạm vào đồ của vợ chồng con nữa.

Bà Luyến ngẩng lên, đôi mắt đục điựng nước.
Vinh đang nhìn bà… như nhìn người dưng.

– Con… đừng nói thế… – bà cố giơ tay về phía con trai.

Nhưng Vinh lùi lại.
Rồi cánh cửa lịch sử của đời bà khép lại trong một tiếng sầm:

– Mẹ dọn đồ. Mưa tạnh thì đi. Từ nay… nhà này không còn phần của mẹ.

Bà đứng sững.
Chỉ một câu nói…
cắt đứt 40 năm máu thịt.

Đêm đầu tiên, bà trú dưới mái hiên chợ.
Mưa tạt ướt cả lưng, ngấm vào sâu trong xương thịt.
Người đi qua ai cũng nhìn, nhưng chẳng ai dừng lại.

Ngày thứ hai, bà sốt.
Cái áo bà mặc nặng như kéo cả mưa trời xuống.
Bà ôm gối đầu gối, từng hơi thở nóng rát.

Ngày thứ ba, bà gục xuống bên gốc bàng trước cổng làng.
Người ta tưởng bà say rượu.
Mấy đứa trẻ còn chạy đến chọc ghẹo:

– Bà ơi, bà chết chưa?

Không ai biết…
ba ngày đó dài với bà hơn cả một kiếp người.

Ông Lâm – trưởng thôn – đi tuần buổi tối, thấy bà nằm co quắp dưới gốc cây.
Ông lao đến, run giọng gọi:

– Luyến! Em làm sao thế này?!

Bà mở mắt, giọng khàn đặc:

– Tôi… tôi không có nhà…

Câu nói đó đâm thẳng vào tim ông Lâm như mũi dao lạnh.

Ông bế bà lên như bế một đứa trẻ, đưa thẳng về trạm y tế.
Đêm ấy, bà mê man, chỉ lặp đi lặp lại một câu:

– Đừng… nói với tụi nó… Tôi không muốn tụi nó lo…

Ông Lâm cười buồn, lau trán cho bà:

– Lo?
– Chúng nó đẩy em ra đường, em còn sợ chúng nó lo à… Luyến ơi là Luyến…

Tiếng gió ngoài cửa xoáy dài từng hồi, nghe như ai khóc.

Trong khi bà Luyến còn đang hồi sức, cả làng đã đồn ầm:

“Con trai đuổi mẹ giữa trời mưa.”
“Mẹ nằm ba ngày ngoài chợ.”
“Ông Lâm cứu kịp.”

Tin đến tai chính quyền.
Công an xã gửi giấy mời vợ chồng Vinh.

Vinh bủn rủn, Thảo tái mét.

Anh công an đặt tập hồ sơ lên bàn:

– Anh chị bỏ mặc người già, đánh đuổi ra khỏi nhà, lại còn khóa cửa không cho vào. Hành vi này bị xử phạt nghiêm.

Vinh ấp úng:
– Tôi… tôi nóng giận quá…

– Nóng giận. – Anh công an nhếch mép. – Ba ngày không tìm mẹ, là nóng giận?

Thảo bật khóc.
Vinh toát mồ hôi.
Danh dự bị quăng xuống đất.
Hàng xóm nhìn họ như nhìn tội phạm.

Đêm đó, cả hai không ngủ nổi.
Nỗi sợ như bàn tay vô hình bóp cổ.

Họ đến tìm bà Luyến, chạy đến nhà văn hoá thôn.
Bà đang ngồi phơi nắng, tóc bạc phủ lên vai, mắt nhìn ra cánh đồng xa.

– Mẹ… – Vinh gọi run run.

Bà quay lại, đôi mắt trũng sâu.

– Tôi còn là mẹ các anh à?

Thảo quỳ sụp xuống:

– Mẹ… con sai rồi… Con nông nổi… mẹ tha cho chúng con…

Bà gạt tay:

– Tha?
– Các con để mẹ dưới mưa ba ngày.
– Nếu ông Lâm không tìm thấy… có khi mẹ đã chết ngoài đường.

Giọng bà lặng như sương, nhưng sắc như dao:

– Mẹ không hận. Mẹ chỉ… không còn tin.

Chiều hôm đó, bà đưa ông Lâm một tập giấy.
Là giấy tờ căn nhà của bà – căn nhà mà Vinh tưởng mình được “thừa kế”.

Bà nói một câu làm cả phòng họp chết lặng:

– Tôi quyết định chuyển toàn bộ căn nhà cho thôn, làm nơi chăm sóc người già neo đơn.

Vinh hét lên:
– Mẹ! Đó là… đó là tài sản của con!

Ông Lâm đập bàn:
– Im ngay!
– Căn nhà đó đứng tên mẹ anh. Mẹ anh cho ai là quyền của bà!

Vinh đứng không vững.
Thảo òa khóc như mưa.

Cả làng xôn xao.
Báo chí địa phương còn đến ghi nhận:
“Người mẹ bị đuổi ra đường hiến nhà làm nơi cứu trợ người già.”

Vinh và Thảo trở thành đề tài cho cả huyện chế giễu.

Một tuần sau nữa, căn nhà được sửa chữa, sơn mới. Biển hiệu treo trước cổng:

“NHÀ TÌNH THƯƠNG LUYẾN – LÂM”
Nơi chăm sóc người già bị bỏ rơi.

Vinh đến lần cuối, đứng lặng nhìn căn nhà từng là của mình.

Bà Luyến bước ra hiên, tay chắp trước bụng:

– Về đi. Mẹ bình yên rồi.

– Mẹ… – Vinh bật khóc, sụp xuống. – Con sai rồi… mẹ về lại với con đi…

Bà xoay mặt đi:

– Một cơn mưa mà đã đuổi mẹ khỏi nhà… vậy thì mẹ cũng… trả lại các con một cơn mưa thôi.

Ông Lâm đứng dưới hiên, tay che nắng cho bà.
Ông nói nhẹ:

– Vào nhà thôi, trời sắp đổ mưa nữa rồi.

Và bà bước vào.
Cánh cửa khép lại – không dữ dội, nhưng dứt khoát.

Người ta hay nói:
“Nước mắt cha mẹ rơi xuống đất thì trời biết.
Nước mắt con cái bất hiếu rơi xuống đất thì chỉ có kiến biết.”

Câu chuyện của bà Luyến lan khắp làng.
Vinh và Thảo sống trong sự dày vò và xấu hổ đến tận cùng.

Còn bà – lần đầu trong đời – được người ta chăm sóc, được nghe tiếng cười, được đi ngủ mà không sợ bị đuổi ra mưa.

Hạnh phúc giản dị.
Nhẹ nhàng.
Nhưng là thứ hạnh phúc mà chính con ruột bà không thể cho.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News