Con trai gần 30 dẫn bạn g;á;i về ra mắt nhưng tôi ngỡ ngàng rơi cả mâm bát khi biết cô ấy chỉ thua tôi 2t. Bí mật phía sau càng khiến tôi r;ụ;ng rời hơn
Bà Hạnh đã ngoài năm mươi, lủi thủi sống một mình ở Nam Định. Con trai duy nhất – Quân – sau khi lên Hà Nội làm việc thì hiếm khi về nhà. Một ngày, Quân gọi điện:
– Mẹ, cuối tuần này con đưa bạn gái về ra mắt nhé, tụi con định tiến tới hôn nhân.
Bà Hạnh vui mừng, nghĩ bụng chắc con trai tìm được cô gái trẻ trung, hiền lành. Nhưng hôm sau, trước mắt bà lại là một phụ nữ tên Thu, chỉ kém mình hai tuổi. Thu ăn mặc sang chảnh, son phấn lòe loẹt, tay bám chặt lấy Quân.
– Đây là bạn gái con – Quân hồ hởi giới thiệu – Bọn con tính sang năm cưới.
Bà Hạnh ch;ế;;t lặng, khó xử vô cùng. Bà khuyên con:
– Con trai, tình yêu không phải trò đùa. Người ta hơn con nhiều tuổi, con có nghĩ đến tương lai không?
Nhưng Quân chỉ cúi đầu im lặng, không dám cãi lại.
Càng tiếp xúc, bà Hạnh càng thấy Thu không phải dạng vừa. Bà ta nói chuyện sắc lẹm, thái độ ngang ngược, ánh mắt nhìn Quân không phải là yêu thương, mà giống như kẻ chiếm hữu.
Rồi ban đêm, bà vô tình nghe được cuộc điện thoại của Thu vọng ra…
Bà nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, định xuống bếp pha cốc nước nóng thì nghe tiếng thì thầm từ phòng khách. Cửa khép hờ, ánh đèn hắt ra khe cửa vàng vọt.
Là giọng Thu, nhỏ nhưng sắc như dao:
– Ừ, tao biết rồi… Quân nó ngoan lắm, nghe lời răm rắp. Mày yên tâm, tiền nhà cửa, sổ đỏ của bà già nó tao sẽ lo được hết. Chỉ cần cưới xong là mọi thứ thuộc về tao… À không, thuộc về “chúng tao” chứ! – Thu cười khẩy, tiếng cười nghe ghê rợn trong đêm khuya.
Bà Hạnh đứng sững ngoài cửa, tay run run vịn vào tường. Tim bà như ngừng đập. Hoá ra tất cả chỉ là một âm mưu. Thu không yêu Quân, cô ta chỉ nhắm đến tài sản mà bà đã tích cóp cả đời để lại cho con trai.
Sáng hôm sau, bà Hạnh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, mời Thu ngồi uống nước. Nhưng ánh mắt bà đã khác – lạnh lùng và kiên quyết.
– Chị Thu này, tối qua chị nói chuyện điện thoại vui vẻ lắm nhỉ? – bà Hạnh chậm rãi hỏi, giọng đều đều nhưng đủ khiến Thu giật mình đánh thót.
Thu tái mặt, môi run run:
– Cô… cô nghe nhầm rồi, con chỉ gọi cho bạn thôi mà…
– Tôi nghe rõ từng chữ một – bà Hạnh cắt lời – Chị muốn tiền, muốn nhà, muốn sổ đỏ của tôi đúng không? Chị nghĩ con trai tôi là con rối để chị giật dây à?
Thu cứng họng, mặt lúc đỏ lúc trắng. Cô ta cố vớt vát:
– Cô hiểu lầm rồi, con thật lòng với Quân mà…
Nhưng Quân lúc này đã bước vào, nghe được đoạn cuối. Cậu chết lặng đứng đó, mắt nhìn Thu đầy thất vọng và đau đớn.
– Có thật vậy không Thu? – Quân hỏi, giọng khàn đặc – Anh chỉ là công cụ để em lấy tài sản của mẹ anh thôi sao?
Thu hoảng loạn, vội vàng ôm chân Quân:
– Không, Quân ơi, em yêu anh thật mà… Chỉ là… chỉ là em nợ nần nhiều quá, em không còn cách nào khác…
Quân gạt tay Thu ra, mắt đỏ hoe:
– Đi đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi và mẹ tôi nữa.
Thu lảo đảo đứng dậy, mặt cắt không còn giọt máu. Cô ta liếc bà Hạnh một cái đầy oán hận rồi lao ra khỏi nhà, tiếng dép cao gót vang vọng trên sân gạch.
Căn nhà lại rơi vào im lặng. Quân quỳ xuống trước mẹ, nước mắt lăn dài:
– Con xin lỗi mẹ… Con ngu ngốc quá. Suýt nữa con đã hại mẹ.
Bà Hạnh ôm lấy con trai, vuốt tóc cậu như ngày còn bé:
– Không sao con ạ. May mà mẹ còn tỉnh táo. Từ giờ mẹ con mình chỉ có nhau thôi.
Vài tháng sau, Quân gặp Lan – một cô giáo dạy văn ở trường tiểu học gần nhà. Lan hiền lành, ít nói, nụ cười ấm áp như nắng mai. Lần đầu tiên Quân dẫn Lan về ra mắt, bà Hạnh chỉ nhìn thoáng qua đã mỉm cười mãn nguyện:
– Lần này thì đúng là con dâu của mẹ rồi đấy!
Và căn nhà cũ ở Nam Định lại rộn ràng tiếng cười, không còn bóng dáng người phụ nữ son phấn lòe loẹt năm nào nữa. Bà Hạnh thầm cảm ơn cái đêm mất ngủ ấy – chính nó đã cứu cả gia đình bà khỏi một kiếp nạn lớn.