Người ta bảo “cưới vợ phải cưới liền tay”, chứ để lâu là tan cửa nát nhà. Nhà anh Hùng ở một xã nhỏ ven sông, lại cưới vợ nhanh đến mức bây giờ nghĩ lại anh vẫn còn rùng mình.
Mấy năm trước, anh Hùng 28 tuổi, làm công nhân khu công nghiệp, lương tháng gửi về trả nợ cho mẹ. Một chiều cuối tuần, mẹ gọi: “Về ngay con ơi! Có người mai mối con gái nhà ông Cường đầu làng bên, xinh, tốt nghiệp đại học, nhà chỉ đòi có 150 triệu sính lễ thôi!”
150 triệu thời đó ở làng anh là quá hời. Nhà khác ít cũng 250–300 triệu. Mẹ anh mừng rơi nước mắt: “Trời thương nhà mình rồi con ạ.”
Cô gái làng bên là Lan Anh, 27 tuổi, dáng nhỏ nhắn, da trắng, mắt một mí, nói năng nhẹ nhàng. Lần đầu gặp, cô ngồi xếp bằng trên ghế mây nhà mẹ anh, tay bưng chén trà sen mà không dám uống. Anh Hùng nhìn một cái đã ưng ngay. Hai nhà gặp nhau ba buổi là xong cưới.
Đám cưới rình rang cả làng. 150 triệu tiền mặt đặt lên bàn thờ, mẹ anh lau nước mắt: “Từ nay mẹ ngẩng mặt với bà con xóm làng được rồi.”
Hai tháng đầu ngọt như đường phèn. Lan Anh ít nói, nấu cơm ngon, giặt giũ sạch sẽ. Anh Hùng đi làm về thấy vợ ngồi thêu khăn tay dưới bóng đèn compact, thấy thương đến lạ.
Rồi từ tháng thứ ba, mọi chuyện bắt thay đổi.
Một tối thứ bảy, Lan Anh đột nhiên thu xếp quần áo: “Em nhớ mẹ. Em về nhà mẹ vài hôm.” Anh Hùng cười: “Để anh đưa.” “Dạ không cần, em đi xe ôm cho tiện.”
Thế là cô ấy đi. Ba ngày không thấy về. Gọi điện tắt máy. Nhắn Zalo không trả lời. Ngày thứ năm anh cuống, phóng xe về nhà ngoại. Mẹ vợ ra cổng, mặt ái ngại: “Nó bảo đi chơi với bạn, mẹ cũng chẳng biết nó ở đâu.”
Anh Hùng đứng chết trân giữa sân gạch. Đêm ấy anh ngủ lại nhà ngoại, nằm trên phản gỗ nghe tiếng chó sủa ngoài ngõ mà không ngủ được.
Về được vài tuần, Lan Anh lại xin về ngoại lần nữa. Lần này còn chặn luôn Facebook, Zalo, số điện thoại của chồng. Anh Hùng điên người, chạy xe lên thì chỉ thấy mẹ vợ thở dài: “Nó lại trốn đâu mất rồi…”
Cứ thế, bảy năm hôn nhân mà thời gian hai vợ chồng ở chung một mái nhà chưa đầy một năm. Cả làng đồn ầm: “Nhà thằng Hùng cưới phải cô dâu ma, bỏ cả đống tiền sính lễ mà chẳng thấy mặt con dâu bao giờ.”
Mẹ anh khóc cạn nước mắt: “Tiền mẹ dành dụm cả đời đổ sông đổ biển hết rồi con ơi.”
Đến năm 2024, anh Hùng không chịu nổi, làm đơn ra tòa xin ly hôn.
Phiên hòa giải ở UBND xã. Chị thẩm phán gọi riêng mẹ vợ lên hỏi. Bà cụ khóc nức nở, cuối cùng mới dám nói thật:
“Lan Anh nhà tôi… nó bị tâm thần phân liệt nhẹ từ hồi năm ba đại học. Bạn trai cũ phản bội, nó sốc quá trình, phải nhập viện tâm thần mấy tháng. Sau đó đỡ, gia đình tưởng giấu được… ai ngờ cưới xong lại tái phát nặng. Nó sợ gần chồng, sợ làm dâu, sợ tiếng xe máy anh Hùng về là nó hoảng, nên cứ về ngoại là trốn luôn, lén uống thuốc an thần với chống loạn thần…”
Anh Hùng nghe xong như trời đất sụp xuống. Hóa ra bảy năm qua người anh thương, người anh giận, người anh ngỡ là “vợ hư” lại ngày ngày đang đánh nhau với con quỷ trong đầu mình.
Tòa hỏi: “Nguyên đơn có rút đơn không?”
Anh nhìn mẹ vợ quỳ dưới sàn khóc, nhìn mẹ mình ngồi bên cạnh mặt tái nhợt, rồi nhìn ra hành lang: Lan Anh đang đứng nép sau cánh cửa, gầy rộc đi, mắt trũng sâu, tay ôm chặt lọ thuốc trắng toát.
Anh thở dài, giọng khản: “Dạ… tôi xin rút đơn. Tôi sẽ đưa vợ về chữa bệnh.”
Mẹ anh nghe xong suýt ngất. Nhưng rồi bà cũng gật đầu, rút hết sổ tiết kiệm gần 200 triệu đưa cho con dâu đi viện Tâm thần Trung ương 1.
Một năm sau, bệnh Lan Anh đỡ nhiều. Cô vẫn hay xin về ngoại, nhưng không trốn nữa. Mỗi lần về, anh Hùng lại chạy xe máy đón, nhẹ nhàng dỗ: “Về với anh một tý thôi cũng được, anh nấu bún riêu chờ em.”
Có hôm Lan Anh ngồi sau xe chồng, vòng tay ôm eo anh thật chặt, thì thào: “Em xin lỗi… em sợ lắm. Sợ mình không làm tròn bổn phận người vợ.”
Anh Hùng chỉ nắm tay vợ, đáp khẽ: “Em chỉ cần sống, cần khỏe là đủ. Còn lại để anh gánh.”
Làng vẫn xì xào. Nhưng trong căn nhà ba gian cuối làng, mỗi tối lại sáng đèn vàng ấm áp. Người vợ từng “mất tích” giờ đã dám ngồi cạnh chồng xem “Chúng tôi là chiến sĩ”, dù chỉ được nửa tiếng là lại run run xin về phòng riêng.
Anh Hùng hay bảo mẹ: “Con không cần con dâu ngoan với làng xóm. Con chỉ cần vợ con còn sống, còn chịu về nhà với con là đủ rồi.”
Mẹ anh không nói gì, chỉ lặng lẽ gói thêm nắm thuốc vào tay con dâu mỗi lần cô ấy xin về ngoại, rồi đứng ở cổng ngõ nhìn theo bóng hai đứa khuất dần trên con đường đất đỏ.
Người đời vẫn cười. Nhưng chỉ anh Hùng biết, tình nghĩa đôi khi không phải ở chung một nhà, mà là dù vợ có trốn đến chân trời góc bể nào, anh vẫn kiên nhẫn đi tìm vợ về.