Đêm tân hôn, giữa căn phòng còn vương mùi hoa cưới, Hương và Quân không ôm ấp ngọt ngào mà lại cặm cụi… đếm phong bì. Hai người vừa mở vừa cười, mỗi phong bì là một kỷ niệm nho nhỏ – có người cẩn thận viết cả trang lời chúc, có người sơ ý nhét nhầm tờ 10 nghìn.
Nhưng đến chiếc phong bì màu tím nhạt, không đề tên, Hương thoáng khựng lại:
– “Ơ, cái này… không ghi gì hết. Của ai nhỉ?”
Quân nhún vai, rồi bóc lớp keo. Bên trong là một tờ 500 nghìn gọn gàng – và… một que thử thai với hai vạch đỏ nổi bật.
Không khí lập tức đông cứng.
Hương thấy toàn thân lạnh buốt. Cô siết chặt que thử trong tay, nhìn thẳng vào chồng:
– “Anh giải thích đi.”
Quân tái mặt, miệng lắp bắp:
– “Anh… anh không biết gì cả. Ai đó cố tình chơi xấu thôi…”
Nhưng ngay dưới đáy phong bì, Hương bỗng nhận ra dòng chữ nhỏ nhòe mực: “Chúc anh hạnh phúc. Còn đứa nhỏ thì sao?”
Một cái tên lóe lên trong đầu cô: Vy – người yêu cũ dai dẳng nhất của Quân.
Hương nghẹn ngào:
– “Anh nói đi! Có phải con anh không? Cưới rồi là phủi sạch à?”
Quân ôm đầu, giọng run rẩy:
– “Anh… anh thực sự không biết. Anh với Vy đã cắt đứt từ lâu, cô ấy chưa từng nói gì…”
Trên bàn, hàng chục phong bì trải khắp, nhưng chỉ một chiếc đủ sức làm hôn nhân vừa chớm nở đã chao đảo.
Điện thoại Quân bỗng rung. Tin nhắn từ số lạ:
“Quà cưới có vừa ý không? Đừng tưởng dễ yên ổn. Em sẽ gặp anh sớm thôi.”
Hương chết lặng. Cô ném điện thoại lên giường, nước mắt ứa ra:
– “Anh tính trả lời tôi sao đây?”
Quân sững người, rồi nắm chặt tay vợ:
– “Cho anh một ngày. Ngày mai anh sẽ tìm Vy, phải làm rõ tất cả.”
Đêm tân hôn ấy, thay vì ngọt ngào, chỉ còn tiếng thở dài nặng trĩu và que thử thai đỏ chót nằm chơ vơ trên đống phong bì.
Chiều hôm sau, cửa phòng bật mở. Vy xuất hiện, bụng lùm lùm, tay xách túi đồ trẻ con. Nụ cười chế nhạo trên môi cô ta:
– “Chị Hương, chị có dám chấp nhận sự thật không?”
Nhưng Hương không gào khóc như Vy mong đợi. Cô bình tĩnh kéo ghế, đặt một tập giấy dày cộp xuống bàn: in tin nhắn, email, thậm chí cả ảnh Vy tay trong tay với một người đàn ông khác tên Khải chỉ vài tháng gần đây.
Giọng Hương lạnh như thép:
– “Vy, tôi im lặng vì muốn Quân có cơ hội tự xử lý, nhưng chị quá đáng rồi. Đây là đoạn chat chị hẹn đi Đà Lạt cùng anh Khải, đây là giấy khám thai ghi ngày… sau khi chị chia tay Quân cả mấy tháng. Nếu chị chắc chắn, tôi đề nghị xét nghiệm ADN. Nếu đứa bé là của Quân, tôi sẽ rời đi, nhường lại. Tôi thề. Nhưng nếu không, chị phải xin lỗi và biến khỏi cuộc đời chúng tôi.”
Vy đứng chết lặng, môi run rẩy, chẳng thốt nên lời.
Ba ngày sau, Vy biến mất, xóa sạch dấu vết trên mạng xã hội, không một ai còn thấy cô ta nữa.
Trên bàn, vẫn còn lại chiếc phong bì tím với tờ 500 nghìn và que thử thai – như một vết sẹo nhắc về cơn giông vừa tan.
Hương khép tập hồ sơ, nhìn Quân:
– “Giờ thì… ta bắt đầu lại, được không?”
Quân siết tay vợ, ánh mắt lần này chan chứa sự biết ơn lẫn áy náy. Anh hiểu, Hương không chỉ giữ lấy hạnh phúc, mà còn bảo vệ nó bằng bản lĩnh kiên cường hiếm có.