×
×

Đi ăn ốc với bạn, tình cờ thấy chồng dắt b//ồ đi vào khách sạn nhưng tôi giả vờ nhắm mắt làm ngơ

Đi ăn ốc với bạn, tình cờ thấy chồng dắt b//ồ đi vào khách sạn nhưng tôi giả vờ nhắm mắt làm ngơ dù cơn gh/e/n đã lên đến đ;ỉnh đ;iểm. Về đến nhà vẫn cơm nước đề huề cho các con, tối vẫn đi tập yoga cho dáng đẹp, rồi lên giường ngủ một giấc thật ngon


 

Đi ăn ốc với bạn, tình cờ thấy chồng dắt b//ồ đi vào khách sạn nhưng tôi giả vờ nhắm mắt làm ngơ dù cơn gh/e/n đã lên đến đ;ỉnh đ;iểm. Về đến nhà vẫn cơm nước đề huề cho các con, tối vẫn đi tập yoga cho dáng đẹp, rồi lên giường ngủ một giấc thật ngon.

Tưởng chừng chính thất sẽ th;ất s;ủng nhưng đêm hôm đó tự dưng chồng lại mò về rồi t/á/i mặt khi nhận tin s/é/t đ/á-nh..Tối thứ Bảy, buộc tóc gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng rồi dắt xe ra khỏi cổng. Thảo – cô bạn thân từ thời đại học, vừa nhắn “Tao đang thèm ốc, đi không?”, tôi gật đầu cái rụp. Mấy tháng rồi tôi đâu còn thời gian tụ tập. Bữa cơm, giấc ngủ, công việc, con cái… mọi thứ cứ v/ắt k/iệt tôi từng chút một. Nhưng tôi vẫn ổn. Tôi phải ổn.



Gặp nhau ở quán ốc quen trong hẻm nhỏ trên đường Nguyễn Trãi, hai đứa vừa ngồi xuống thì trời đổ mưa rả rích. Cơn mưa Sài Gòn ào đến rồi tạnh, như lòng người đôi khi cũng đến rồi đi vội vã. Chúng tôi vừa ăn vừa kể chuyện linh tinh, toàn những chuyện cũ kỹ và vô thưởng vô phạt, như cách bạn bè giữ nhau qua những ngày đời quá mỏi.

9 giờ hơn, khi đang tính kêu thêm đĩa nghêu hấp sả, tôi với Thảo nghe tiếng xe thắng gấp trước khách sạn mini đối diện bên kia đường. Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, tay ôm eo một cô gái váy ngắn, vừa bước xuống khỏi chiếc ô tô quen thuộc. Tôi thoáng thấy bóng dáng quen lắm, tim tôi như có ai bóp nghẹt.
Không thể nhầm được. Đó là chồng tôi – Minh.
Cô gái đi bên cạnh trẻ hơn tôi, tóc uốn xoăn, dáng người nhỏ nhắn, lưng trần lộ rõ hình x/ă/m con b/ướm sau gáy. Họ không vội vã nhưng cũng chẳng e dè. Anh ấy bước vào khách sạn như thể nơi đó đã quá quen thuộc.

Tôi chết lặng.

“Trời ơi… có phải chồng mày không đó?” – Thảo thốt lên, tay cô ấy đặt lên tay tôi như một cái níu kéo tỉnh táo.

Tôi gật đầu, nuốt xuống cơn tức nghẹn họng. Bên trong ng/ực mình như có ai cào cấu, tim đập dồn dập. Nhưng mặt tôi thì bình thản đến kỳ lạ. Không khóc, không la, không làm ầm lên. Tôi chỉ… ngồi đó, mắt dán chặt vào cánh cửa kính khách sạn khép lại sau lưng họ.

“Tao có nên qua không?” – Tôi hỏi Thảo, câu hỏi vô nghĩa vì chính tôi đã biết câu trả lời.



“Không. Mày không nên.” – Thảo nói, và tôi thở dài.



Tôi ăn thêm vài con ốc, miệng đắng nghét. Một người phụ nữ biết chồng ngoại tình, nhưng vẫn bình thản nhai từng con ốc, thì trong lòng cô ấy chắc đã không còn gì để sợ nữa.

Về đến nhà, tôi vẫn đi ngang phòng khách, hỏi han con trai lớn bài vở thế nào, dặn con gái út đừng xem YouTube quá khuya. Vào bếp, tôi hâm lại thức ăn cho bữa tối anh ấy chưa về ăn. Tôi không đập bể cái tô nào, cũng không lôi điện thoại gọi hỏi “Anh đang ở đâu?”, càng không dằn vặt bản thân rằng có phải tôi quá tệ để bị phản bội.

Tôi đã thấy rồi. Thấy tận mắt.

Nhưng tôi không hành xử như cách đàn bà thường thấy trong phim. Tôi không muốn gào khóc ngoài khách sạn, không muốn biến mình thành trò cười giữa đêm. Tôi là mẹ của hai đứa trẻ, là trụ cột của một gia đình vẫn đang chạy đều. Tôi chọn cách gi/ả vờ nhắm mắt.

Tối hôm đó, tôi vẫn đi tập yoga. Dáng tôi cần đẹp – không phải để giữ chồng – mà để giữ mình. Tôi không cần anh ta thấy tôi trẻ hơn, thon thả hơn, xinh hơn. Tôi cần bản thân cảm thấy tôi xứng đáng hơn chính cái nỗi đau mà tôi đang chịu đựng….

…Đêm đó, tôi ngủ một giấc thật ngon. Không nước mắt, không vật vã. Chỉ có sự yên lặng đầy thách thức trong lòng.
Đến sáng Chủ nhật, anh mới về. Quần áo xộc xệch, mùi nước hoa lạ vương trên áo sơ mi trắng. Tôi vẫn pha cà phê, đặt ly xuống bàn như thể chẳng có gì xảy ra.

“Em dậy sớm thế?” – Anh hỏi, giọng lúng túng.
Tôi mỉm cười:



“Em quen rồi. Người lạ mà ngủ muộn thì dễ mệt lắm.”

Anh khựng lại, nhưng tôi không nói thêm. Tôi không cần phải cãi. Có những cú đánh đau nhất không phải là tiếng tát, mà là sự bình thản đáng sợ của người bị phản bội.

Buổi tối, khi anh vừa định tắm rửa, chuông điện thoại reo. Anh nghe máy, rồi mặt biến sắc. Tôi vẫn ngồi gọt trái cây, giả vờ không để ý.
Một lát sau, anh hoảng hốt chạy vào:

“Em… em biết gì chưa? Con nhỏ đó nó bị công an bắt, dính vụ lừa đảo tiền qua app! Nó nhắn anh sang ‘hỗ trợ’ mà giờ anh bị gọi lên làm việc luôn…”

Tôi ngẩng đầu, cười nhạt:

“Vậy hả? Chắc nghiệp đến nhanh hơn anh tưởng.”

Anh im lặng, nhìn tôi như thể lần đầu thấy tôi thật sự xa lạ.

“Em biết từ khi nào?” – Anh hỏi, giọng run.
“Từ tối qua. Khi anh dắt ‘nghiệp’ của mình vào khách sạn đối diện quán ốc.” – Tôi đáp gọn, giọng nhẹ như gió.

Anh tái mặt, miệng ú ớ không nói được gì. Căn nhà im phăng phắc. Chỉ có tiếng đồng hồ kêu tích tắc, như đang đếm từng giây cho một cuộc hôn nhân đang rạn vỡ.

Tôi đứng dậy, cất dao, lau tay.

“Anh lo việc của anh đi. Em lo cho con, và lo cho em.”

Đêm đó, tôi không khóc. Tôi mở cửa sổ, hít sâu làn gió đêm, và nhận ra mình đã tự cứu lấy bản thân khỏi một cuộc đời mục ruỗng.
Bởi đôi khi, thứ đáng sợ nhất không phải là bị phản bội — mà là tiếp tục ở lại và giả vờ không biết.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News