Mười năm sau ngày tốt nghiệp đại học, nhóm chat cũ của lớp bỗng sôi động trở lại khi Lâm Nhã – cô lớp trưởng xinh đẹp, giỏi giang và là “hoa khôi” năm ấy – nhắn tin:
“Tuần sau họp lớp nhé! Về thăm trường, ôn lại kỷ niệm xưa, mười năm trôi qua nhanh quá rồi.”
Tin nhắn vừa gửi, cả nhóm như bùng nổ. Người đặt vé máy bay, người khoe váy áo, người đùa rằng “nhất định phải makeup cho xứng với thanh xuân năm ấy”. Ai cũng háo hức vì đã quá lâu không gặp.
Ngày hẹn, hơn hai chục gương mặt quen thuộc tụ tập trong một nhà hàng sang trọng gần trường cũ. Tiếng cười nói rộn ràng, mọi người nhắc lại chuyện ký túc, những lần trốn học, thầy cô “khó nhằn” và bao kỷ niệm thời sinh viên nghèo mà vui.
Nhưng rồi, chẳng hiểu từ khi nào, câu chuyện dần chuyển hướng — từ “ngày ấy vui thế” sang “bây giờ làm gì, thu nhập bao nhiêu”.
Người khoe làm giám đốc công ty xuất nhập khẩu, người nói đang đầu tư bất động sản, người khoe vừa mua xe sang. Ai cũng cố nói sao cho mình “ổn định và thành công” nhất.
Giữa lúc ấy, Lâm Nhã – vẫn xinh đẹp, nhưng vẻ mặt có chút mệt mỏi – đặt ly rượu xuống, cười nhẹ rồi nói:
“Thật ra dạo này công ty mình gặp chút khó khăn… đang cần xoay khoảng 1,8 tỷ. Không biết có ai trong lớp có thể giúp mình được không?”
Không khí trong phòng bỗng chùng xuống.
Những người vừa rôm rả khoe dự án phút trước, giờ đồng loạt né ánh nhìn.
Người thì nói đang trả nợ mua nhà, người bảo vốn đang kẹt, người giả vờ nghe điện thoại và lẳng lặng ra ngoài.
Chỉ chưa đầy năm phút sau, bàn tiệc còn lại đúng hai người — tôi và cô.
Lâm Nhã nhìn quanh, cười gượng:
“Chắc mình nói chuyện tiền bạc nên mọi người sợ.”
Tôi thở dài, rồi rút ví, bảo:
“Tớ không có nhiều, nhưng nếu cậu cần gấp, tớ có thể giúp tạm 100 triệu, coi như nghĩa bạn cũ.”
Cô nhìn tôi một lúc lâu, rồi bất ngờ bật khóc. Nhưng không phải vì xúc động.
Cô đẩy lại tiền, lắc đầu nói nhỏ:
“Mình xin lỗi, thật ra… mình không hề gặp khó khăn. Mình chỉ muốn thử xem, sau mười năm, trong lớp còn ai sẵn lòng giúp khi bạn bè lâm vào cảnh túng quẫn.”
Cả căn phòng im phăng phắc.
Hóa ra, công ty của cô không hề thiếu vốn, thậm chí còn đang chuẩn bị mở thêm chi nhánh mới.
Buổi họp lớp hôm nay không chỉ để ôn kỷ niệm, mà là một “bài kiểm tra lòng người” — xem sau bao năm, còn ai giữ được sự chân thành năm xưa.
Và kết quả khiến cô thất vọng.
Người duy nhất ở lại là tôi.
Lâm Nhã lau nước mắt, rồi nở nụ cười:
“Cảm ơn cậu. Mình tìm được câu trả lời rồi. Mình muốn mời cậu về làm chung với mình – cùng quản lý chi nhánh mới sắp mở. Cậu có đồng ý không?”
Tôi sững người. Không ngờ chỉ vì một hành động nhỏ, tôi lại nhận được cơ hội lớn đến vậy.
Ngày hôm ấy, tôi rời buổi họp lớp với một bài học đáng giá:
Trong những cuộc gặp tưởng chừng chỉ để “ôn chuyện xưa”, người ta dễ khoe khoang hào nhoáng, nhưng khi nói đến tiền – lòng người mới thật sự hiện rõ.
Và đôi khi, thứ đáng quý nhất không phải là thành công, mà là sự chân thành còn sót lại giữa một thế giới ngày càng lạnh lùng.