Vì đã rời nhóm từ trước, nên đúng ngày họp lớp, sự xuất hiện bất ngờ của tôi khiến cả lớp đều ngỡ ngàng.
Cách đây vài tháng, nhóm bạn cấp ba rục rịch bàn chuyện tổ chức họp lớp sau 20 năm tốt nghiệp. Lúc đầu tôi cũng háo hức lắm, vì bao lâu rồi chưa gặp lại thầy cô, bạn bè cũ. Những kỷ niệm thời áo trắng ùa về, khiến tôi muốn tham gia để ôn lại chuyện xưa.
Thế nhưng, khi lớp trưởng đưa ra kế hoạch cụ thể thì không khí nhóm chat đổi khác hẳn. Theo cậu ấy, để buổi họp lớp được “xứng tầm” sau 20 năm, mỗi người sẽ đóng 3 triệu đồng. Khoản này dùng để thuê nhà hàng sang trọng, chuẩn bị quà lưu niệm, rồi thêm cả chi phí văn nghệ, hoạt động tập thể.
3 triệu đồng không phải ít, nhất là với nhiều bạn trong lớp giờ chỉ làm công ăn lương bình thường. Họp lớp suy cho cùng chỉ là gặp lại nhau, ăn bữa cơm, hỏi thăm nhau vài câu, vậy mà lại biến thành một cuộc phô trương. Tôi thấy vậy thì góp ý, rằng nên giản dị thôi, miễn vui vẻ, không nên để tiền bạc thành gánh nặng.
Ngay lập tức, tin nhắn dồn dập. Có bạn đồng tình, nhưng cũng có người buông lời mỉa mai:
– “Ôi, học trò giỏi nhất lớp ngày xưa mà 3 triệu cũng tiếc à?”
– “Không có thì thôi, sao cứ ý kiến nhiều thế!”
Thấy thế, tôi im lặng. Không đôi co, không giải thích. Tôi lặng lẽ rời nhóm chat. Một phần vì không muốn tranh cãi, một phần vì nghĩ ai cũng có quan điểm riêng, không nên làm căng.
Ngày họp lớp đến, bạn bè quây quần tại một nhà hàng sang trọng giữa trung tâm thành phố – đúng chỗ lớp trưởng đã đặt từ trước. Trùng hợp thay, hôm ấy tôi cũng có mặt tại nhà hàng để kiểm tra công việc. Chỉ khi bước vào, tôi mới giật mình nhận ra: địa điểm họp lớp chính là nhà hàng của tôi.
Không chỉ tôi bất ngờ, mà cả lớp cũng tròn mắt nhìn. Không khí thoáng chút ngượng ngùng. Để xua đi sự ngại ngần đó, tôi chủ động bước tới chào mọi người. Lớp trưởng cũng tiến đến bắt tay tôi, còn mấy bạn khác thì cười xòa, coi như chưa từng có chuyện gì. Tôi chỉ cười, nói rằng mình đến để chào hỏi, chứ không phải để chứng minh điều gì.
Khi buổi tiệc đã ấm lên, tôi mới chia sẻ:
– “Thật ra, tôi không tham gia quỹ không phải vì không có khả năng. Chỉ là tôi nghĩ họp lớp thì nên đơn giản, miễn vui vẻ, chứ không nhất thiết phải cầu kỳ, tốn kém. Hôm nay thấy mọi người đến nhà hàng của tôi, tôi còn thấy vui, vì có dịp vừa gặp lại bạn cũ, vừa được đón tiếp nữa.”
Nghe vậy, không khí bàn tiệc cởi mở hẳn. Nhiều bạn thú nhận rằng mức quỹ 3 triệu lúc đầu thực sự khiến họ ái ngại, thậm chí có người suýt bỏ ý định tham dự. Lớp trưởng ngồi lặng một lúc rồi gãi đầu, cười:
– “Ừ, tại tớ muốn làm cho hoành tráng quá, mà quên mất là quan trọng nhất là tình cảm. Lần sau sẽ khác.”
Tôi cũng không trách. Có lẽ cậu ấy chỉ muốn tạo một buổi họp lớp “đàng hoàng”. Nhưng càng về sau tôi càng thấm: đôi khi càng cầu kỳ thì càng xa cách. Một bữa cơm bình dân, vài câu chuyện thân tình, có khi còn đọng lại nhiều hơn so với một buổi tiệc xa hoa.
Nhìn lại, tôi thấy rõ một điều: họp lớp hay bất kỳ cuộc gặp mặt nào, điều quý giá nhất vẫn là sự chân thành. Chúng ta tìm về nhau không phải để so đo, khoe khoang, mà để nhớ lại những ngày tháng đã qua, để hỏi han nhau sau bao năm xa cách. Nếu biến nó thành nơi phô trương vật chất, thì ý nghĩa ban đầu chẳng còn nữa.