Tôi tên Linh, năm nay 35 tuổi. Hôn nhân của tôi và chồng – anh Huy – đã tròn mười năm. Chúng tôi có hai đứa con, bé lớn học lớp năm, bé út mới vào mẫu giáo lớn. Ai nhìn vào cũng bảo gia đình tôi hạnh phúc, chồng làm giám đốc một công ty xây dựng lớn, vợ ở nhà chăm con, nhà lầu xe hơi đầy đủ. Chỉ có tôi biết, tất cả chỉ còn là cái vỏ.
Ngày tôi phát hiện anh ngoại tình, trời đổ mưa như trút. Tôi vô tình mở laptop anh để tìm hợp đồng bảo hiểm, thì thấy thư mục ẩn đầy ảnh và tin nhắn với một cô gái tên Thư, 26 tuổi, nhân viên cũ của công ty anh. Họ đã qua lại với nhau được gần hai năm. Có cả biên lai chuyển khoản, phòng khách sạn, và những câu yêu thương sến sẩm mà ngày xưa anh chưa từng nói với tôi.
Tôi chết lặng. Nhưng tôi không khóc trước mặt anh, cũng không làm ầm ĩ. Tôi chỉ lặng lẽ đóng laptop lại, rồi ôm con vào lòng. Đêm đó, tôi thức trắng. Tôi nghĩ đến con, nghĩ đến mười năm tôi hy sinh từ bỏ công việc, từ bỏ bạn bè, từ bỏ cả chính mình để vun vén gia đình này. Và anh trả tôi bằng gì?
Sáng hôm sau, tôi vẫn dậy sớm nấu bữa sáng như mọi ngày, vẫn cười nói dịu dàng. Anh hôn trán tôi trước khi đi làm, vẫn chuyển khoản 30 triệu tiền sinh hoạt phí đầu tháng như thường lệ. Tôi nói với anh: “Em sẽ cố gắng làm vợ ngoan hơn nữa, để anh không phải mệt mỏi vì chuyện nhà.” Anh ôm tôi, bảo tôi ngốc.
Nhưng từ hôm đó, tôi bắt đầu kế hoạch của riêng mình.
Mỗi tháng anh đưa 30 triệu, tôi chỉ chi tiêu 15–17 triệu cho sinh hoạt, học phí con, bảo mẫu, thực phẩm. Còn lại, tôi không mua sắm, không làm đẹp, không cà phê bạn bè. Mỗi ngày, đúng 12 giờ đêm, khi cả nhà đã ngủ, tôi ngồi vào bàn, mở app ngân hàng, chuyển 3 triệu đồng vào một tài khoản tiết kiệm riêng mang tên tôi. Tài khoản đó, anh không hề biết mật khẩu.
Ngày đầu tiên chuyển 3 triệu, tay tôi run. Ngày thứ mười, tôi đã quen. Ngày thứ một trăm, tôi không còn khóc nữa.
Tôi vẫn nấu cơm cho anh, vẫn ủi áo sơ mi thơm tho, vẫn hỏi han công việc, vẫn ngủ chung giường. Có đêm anh về khuya, mùi nước hoa của ả vẫn còn vương trên áo, tôi nằm im, giả vờ ngủ say. Tôi nuốt nước mắt vào trong, rồi lặng lẽ vào toilet rửa mặt bằng nước lạnh.
Tôi đặt mục tiêu: 300 ngày. 300 ngày × 3 triệu = 900 triệu đồng.
Nhưng 900 triệu chưa đủ. Tôi muốn anh phải tự tay đưa nốt phần còn lại, đưa bằng sự tin tưởng mù quáng mà chính anh đã đánh mất.
Tháng thứ 10, tôi bắt đầu diễn vở thứ hai.
Một tối, tôi nằm trong vòng tay anh, giọng nhỏ nhẹ như ngày mới yêu: “Anh ơi, em có đứa bạn mở chuỗi spa cao cấp, đang cần gọi vốn gấp. Họ mời em góp 2 tỷ, sau hai năm lãi 40–50 %. Em thấy ổn lắm, mà nhà mình đang có sẵn tiền tiết kiệm đúng không anh?”
Anh đang phê pha vì vừa “vui vẻ” với tôi xong, đầu óc lơ lửng, gật đầu ngay: “Ừ, vợ anh muốn làm gì anh cũng ủng hộ. Để anh chuyển.”
Tôi hôn anh một cái thật kêu: “Cảm ơn chồng, em yêu anh nhất trên đời.”
Ba ngày sau, anh chuyển 2 tỷ vào tài khoản tôi chỉ định – tài khoản công ty bình phong tôi lập sẵn với đứa bạn thân từ thời đại học (công ty thật, hợp đồng thật, chỉ có điều tiền sẽ chảy về túi tôi 100 %).
Anh còn tự hào khoe với bạn bè: “Vợ tao giờ làm ăn lớn, tao đưa 2 tỷ cho nó đầu tư, nó bảo năm sau lãi gần tỷ.”
Tôi cười duyên: “Tại có chồng giỏi nên em mới dám làm lớn chứ.”
Vở kịch tiếp theo diễn ra vào tháng 19.
Tôi khóc lóc chạy về nhà, mặt tái mét, bảo dự án spa gặp vấn đề pháp lý, cần thêm 1,2 tỷ để “lo lót” và mở thêm chi nhánh mới để cứu toàn bộ chuỗi. “Anh không giúp em là em mất trắng 2 tỷ kia, còn mang nợ ngân hàng nữa…”
Anh hoảng, chạy đi vay nóng bạn bè, thế chấp thêm căn nhà đang đứng tên hai vợ chồng, rồi chuyển đủ 1,2 tỷ cho tôi trong vòng một tuần.
Tổng cộng:
900 triệu từ 300 ngày âm thầm chuyển dần
2 tỷ lần 1
1,2 tỷ lần 2 = 4 tỷ 100 triệu đồng.
Đúng ngày thứ 720 kể từ ngày tôi biết anh ngoại tình (tức tròn 2 năm sau khi tôi bắt đầu kế hoạch), tài khoản của tôi báo 4,1 tỷ. Tôi in sao kê trên giấy vàng ánh kim, bỏ vào hộp gỗ tử đàn khắc chữ “Tình Nghĩa” – món quà cưới mẹ anh từng tặng chúng tôi.
Tối đó, tôi đặt một bàn ở nhà hàng 6 sao trên tầng thượng tòa nhà cao nhất thành phố. Tôi mời cả bố mẹ hai bên, mời cả cô nhân tình Thư (tôi gửi thiệp hồng, ghi rõ: “Mời em đến dự kỷ niệm 12 năm ngày cưới của anh chị”). Cô ta tưởng anh ly hôn tôi rồi, hí hửng mặc váy đỏ hở ngực đến.
Khi mọi người đã ngồi đủ, tôi đứng dậy, bật micro, giọng ngọt như mật: “Hôm nay em muốn cảm ơn anh – người chồng tuyệt vời đã chu cấp cho vợ con suốt bao năm qua. Đặc biệt là 4 tỷ 100 triệu đồng trong vòng 2 năm vừa rồi.”
Màn hình lớn phía sau lập tức hiện lên:
Sao kê 4,1 tỷ tròn trĩnh
Hình ảnh anh và Thư từ khách sạn đến nhà nghỉ, có cả đoạn chat anh bảo cô ta “vợ anh ngu, đưa bao nhiêu cũng đưa”
Hợp đồng bình phong tôi lập, chứng minh 100 % số tiền đã về tay tôi hợp pháp
Và cuối cùng: đơn ly hôn + thỏa thuận tài sản tôi đã cho luật sư chuẩn bị, theo đó anh sẽ ra khỏi hôn nhân với đúng 0 đồng (vì toàn bộ tài sản chung đã được tôi chuyển đổi thành vốn đầu tư “hợp pháp” đứng tên tôi).
Cả bàn chết lặng. Mẹ anh ngã ngửa, bố anh đập bàn chửi um lên. Cô nhân tình đứng phắt dậy, mặt cắt không còn giọt máu, hét: “Chị là đồ lừa đảo!” Tôi cười, đưa micro cho cô ta: “Em cứ kiện chị đi, tòa sẽ xem ai lừa ai. À mà em mang bầu 3 tháng rồi đúng không? Chúc mừng nhé, tiền bỉm sữa tháng này anh ấy còn phải đi vay nóng đấy.”
Tôi bước xuống, ôm hai con, hôn bố mẹ chồng một cái (lần cuối), rồi quay sang anh – lúc này đang quỳ dưới sàn, miệng lắp bắp không thành câu.
“Anh à, em đã học anh rất kỹ: ngoại tình thì phải có tiền chu cấp. Em chỉ khác anh một chút – em chu cấp cho chính mình và các con thôi.”
Tôi rời đi trong tiếng vỗ tay của thực khách xung quanh (họ đã nghe hết và quay clip đăng mạng xã hội ngay trong đêm). Video có tiêu đề: “Người vợ lấy 4,1 tỷ trả thù chồng ngoại tình – đỉnh cao văn minh”.
Ba ngày sau, anh phải bán căn nhà đang thế chấp để trả nợ. Cô nhân tình bỏ đi đâu không ai biết. Anh chuyển về ở trọ, lương giám đốc giờ chỉ còn đủ tiền thuê căn studio 6 triệu/tháng.
Còn tôi, tôi mua một căn biệt thự ven sông, mở chuỗi spa thật mang tên “Linh”, doanh thu năm đầu đã hơn 20 tỷ. Mỗi sáng tôi uống cà phê ở balcony, nhìn sông lấp lánh, thấy lòng nhẹ như mây.
Phụ nữ khi đã quyết định trả thù, chúng tôi không cần gào thét. Chúng tôi chỉ cần một cái đầu lạnh, một trái tim đã chết, và một tài khoản ngân hàng thật dày.
4 tỷ 100 triệu đồng. Đó là giá chính xác của 12 năm thanh xuân, 2 lần sinh nở, và 720 ngày tôi sống chung với sự phản bội.
Tôi đã lấy đủ. Còn lại, tôi để gió mang đi.