×
×

Làm 100 mâm cỗ cưới con trai đãi bà con cả xóm, ai ngờ đám cưới vắng hoe, không ai đến sự

Đám cưới của em họ tôi lẽ ra phải là ngày vui trọn vẹn.
Thế nhưng giữa sân nhà chú Lưu – nơi dựng 100 bàn tiệc lộng lẫy, phủ đầy hoa tươi và đèn led sáng rực – lại chỉ lác đác chưa đầy chục bàn có người ngồi.
Không tiếng nhạc, không lời chúc tụng. Cả sân rộng thênh thang chỉ nghe tiếng gió lùa qua tấm phông cưới “Long – Vân”.

Chú tôi ngồi lặng giữa khung cảnh trống trải ấy, tay cầm ly rượu mà chẳng buồn nhấp môi.


Từ chàng trai nghèo chí lớn… đến người thành đạt xa cách

Ba mươi năm trước, chú Lưu rời quê lên thành phố lập nghiệp.
Ngày ấy, ông bà tôi nghèo, chẳng giúp được bao. Người làng ai thương thì dúi cho chú vài ngàn làm lộ phí.

Rồi nhờ trời, chú làm ăn phát đạt.
Có nhà, có xe, con học trường quốc tế. Người làng ai cũng tự hào vì “người làng mình có người thành đạt”.
Tên chú Lưu trở thành tấm gương vượt khó mỗi khi dân làng nhắc đến.

Nhưng cũng từ đó, chú dần xa cách mọi người.

Mỗi lần về quê, chú chỉ ghé họ hàng, chẳng sang chào ai.
Lũ trẻ trong làng chạy lại xem chiếc ô tô bóng loáng, chú liền quát:

“Lui ra, làm xước xe chú thì lấy gì đền?”

Chú còn dặn con:

“Không được chơi với mấy đứa dưới quê, không cùng môi trường.”

Lễ Tết, đám giỗ, đám cưới – không thấy mặt.
Lâu dần, người ta không còn nhắc tên chú nữa, chỉ thở dài:

“Giàu mà lạnh lùng thế thì giàu để làm gì?”


Đám cưới xa hoa nhưng đìu hiu

Khi con trai chú sắp cưới, dù ở thành phố, chú vẫn muốn về quê tổ chức tiệc rình rang “cho bà con biết mình thành công”.

Chú đặt hẳn 100 bàn, thuê công ty từ Sài Gòn về dựng sân khấu, trang trí hoành tráng chẳng kém nhà hàng 5 sao.
Bố tôi can:

“Em làm vừa thôi, bao năm xa cách, người ta ngại đến.”

Nhưng chú gạt đi:

“Anh lo xa quá, người ta phải nể mình chứ.”

Thế rồi ngày cưới đến.
Từ đầu ngõ, cổng hoa rợp đỏ, loa phóng vang nhạc cưới inh ỏi.
Nhưng đến giờ khai tiệc, 100 bàn chỉ có chừng chục bàn có người.
Không hàng xóm, không bạn cũ, chỉ vài họ hàng gần.

Cô dâu – chú rể đứng ngượng ngập, khách ít đến mức người bưng bê còn ngại bước ra.
Còn chú Lưu thì mặt đỏ gay, nắm chặt ly rượu, lẩm bẩm:

“Người làng này nhỏ nhen, ghen tị với người thành công.”


“Đừng trách người ta, hãy tự trách mình”

Lúc ấy, bố tôi đặt tay lên vai chú, khẽ nói:

“Em đừng giận ai cả. Dân quê trọng tình nghĩa. Em rời xa họ, không giao lưu, không quan tâm, thì họ còn muốn đến với mình sao? Làm người, có thể giàu, nhưng đừng quên gốc. Nghĩa tình mới là thứ giữ người ta lại bên nhau.”

Chú im lặng.
Ánh mắt trân trân nhìn lên tấm phông cưới lộng lẫy, rồi nhìn ra khoảng sân trống, nơi bàn ghế còn nguyên chưa kịp dọn.


Bài học sau một đám cưới trống

Vài tháng sau, nghe nói chú đã về quê nhiều hơn.
Chú bắt đầu ghé thăm từng nhà, hỏi thăm chuyện mùa màng, chuyện con cái, thậm chí ngồi uống trà với mấy ông bạn thuở nhỏ.

Người ta dần mở lòng, còn chú thì biết cúi đầu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News