Bà Hòa lên Hà Nội chăm cháu ngoại khi con gái sinh. Năm tháng trôi qua, ai cũng thấy bà vất vả: sáng đưa đón cháu đi học, trưa cơm nước, tối ru em bé ngủ. Nhưng điều khiến cả khu phố bàn tán xôn xao không phải sự tần tảo của bà, mà là… cái bụng mỗi ngày một lớn.
Ban đầu, con gái bà – Lan – chỉ nghĩ do mẹ ăn uống tốt nên béo lên. Nhưng dần dần, chiếc bụng phình to quá mức bình thường, trông chẳng khác nào người đang mang thai. Những lời xì xào bắt đầu xuất hiện:
“Bà Hòa chắc phải lòng ông Phú cuối phố rồi…”
“Già rồi mà còn… thế thì xấu hổ quá.”
Lời đồn cứ lan đi, đến tai cả con rể bà. Nam – vốn nghiêm khắc và sĩ diện – bắt đầu khó chịu. Một hôm, anh nói thẳng:
– Mẹ à, con không biết ngoài kia có thật hay không, nhưng con không thể để người ta cười nhạo gia đình mình mãi thế này.
Lan thì lặng im, mắt đỏ hoe. Cô thương mẹ nhưng không đủ can đảm bênh vực, bởi chính cô cũng đã bắt đầu nghi ngờ.
Bà Hòa nghe hết, chỉ mỉm cười buồn. Đêm hôm ấy, bà lặng lẽ gom vài bộ quần áo cũ, định về quê. Nhưng Lan kịp giữ lại, bật khóc:
– Mẹ ơi, rốt cuộc sự thật là gì?
Bà Hòa nhìn con gái thật lâu, giọng chậm rãi:
– Mẹ không giấu các con nữa. Cái bụng này… là khối u. Nửa năm nay mẹ phát hiện nhưng sợ các con lo lắng, lại vừa sinh nở, nên mẹ lặng im. Bác sĩ bảo mẹ phải mổ, nhưng mẹ cố trì hoãn để chăm cháu.
Căn nhà lặng đi. Tiếng khóc của Lan nghẹn ngào, tiếng thở dài hối hận của Nam vang lên. Tất cả những hoài nghi, những lời bàn tán cay nghiệt ngoài kia, bỗng trở thành nhát dao xoáy vào tim hai vợ chồng trẻ.
Ngày hôm sau, Nam chủ động xin nghỉ làm, đưa mẹ đi bệnh viện. Lúc ngồi ngoài hành lang chờ bác sĩ, anh nắm tay vợ thì thầm:
– Anh đã sai rồi. Từ giờ, mẹ là ưu tiên của chúng ta.
Lan gật đầu, nước mắt lã chã. Chỉ mong ca mổ thành công, để bà Hòa còn nhiều năm nữa được ở bên con cháu.