×
×

Mẹ đ:ẻ ở quê b:án cả đàn lợn được 20 triệu đồng cầm hết lên cho con gái mới si:nh, ai ngờ thông gia phố nói 1 câu ch:ế;t điếng

Hôm ấy, tôi vừa sinh xong được 1 tuần thì mẹ từ quê lên. Mẹ tôi – người đàn bà gầy gò, làn da sạm nắng, đôi bàn tay chai sần vì mấy chục năm làm ruộng – lưng đeo cái túi vải cũ, mặt rạng rỡ như vừa trúng số. Vừa thấy tôi, mẹ nở nụ cười móm mém:

“Con ơi, mẹ bán hết đàn lợn rồi, được hai mươi triệu. Mẹ mang lên cho con hết, để con lo cho cháu, chứ giờ đẻ đái tốn kém lắm.”

Tôi sững người. Ba mươi triệu với người thành phố có thể chẳng đáng gì, nhưng với mẹ – đó là tài sản cả năm trời còng lưng chăm bẵm đàn lợn. Tôi vừa thương vừa xót, nước mắt cứ trào ra.

Mẹ còn hồ hởi nói thêm “Mẹ tính ở lại ít hôm, chăm cháu cho con đỡ vất vả. Bố con ở nhà có bác Tư giúp, chẳng sao đâu.”

Tôi gật đầu, lòng tràn đầy xúc động. Nhưng nào ngờ, người khiến mẹ tổn thương nhất lại không phải tôi, mà là thông gia – mẹ chồng tôi.

Bà Thịnh, mẹ chồng tôi, vốn là người giàu có, quen sống trong nhung lụa. Từ ngày tôi về làm dâu, bà ít khi nói năng tử tế. Bà bảo tôi “chân đất mắt toét, lấy được con trai bà là phúc bảy đời”. Tôi nhịn – vì chồng, vì con.

Chiều hôm đó, khi mẹ chồng tôi đi du lịch cùng bạn từ Đà Lạt về thấy thông gia trong nhà, bà đã nhăn mặt. Bà đảo mắt nhìn mẹ tôi từ đầu đến chân, giọng đầy mỉa mai:

“Ở quê chắc đói khát lắm mới bò lên đây xách cái túi rách này đi xin ăn à?”

Câu nói ấy như tiếng sét. Tôi chết lặng. Mẹ đứng khựng lại, đôi tay run run. Bà cười nhạt, quay sang tôi: “Nhà này có 1 cô con dâu quê mùa nghèo hèn còn chưa đủ hay sao mà còn định kéo cả mấy người nghèo hèn này lên đây làm bẩn nhà.”

Tôi nghe rõ ràng từng chữ, từng chữ cứa vào tim. Nhìn mẹ – người đàn bà suốt đời tần tảo vì tôi – đang cúi đầu, ánh mắt ầng ậc nước, tôi cảm giác như máu trong người mình sôi lên.

Tôi đặt con xuống nôi, cố đứng dậy dù người còn yếu. Tôi bước đến trước mặt mẹ chồng, giọng run run nhưng rõ ràng:

“Mẹ à, mẹ nhầm rồi. Mẹ con không đói. Bà ấy không đi xin ăn, mà mang cả mồ hôi nước mắt suốt mấy tháng trời – hai mươi triệu bán đàn lợn – lên cho con, cho cháu của mẹ. Còn con, con chưa từng xin mẹ một đồng nào.”

Căn phòng bỗng im phăng phắc. Tôi quay sang mẹ, khẽ nắm tay bà: “Mẹ ơi, mình về. Nhà này không cần mẹ thương, con cũng không cần ở lại nơi người ta khinh.”

Mẹ tôi hốt hoảng:“Thôi con, đừng nói thế, mẹ chịu được mà…”

Nhưng tôi đã quyết. Tôi ôm con, dắt mẹ ra khỏi nhà trong ánh mắt choáng váng của mẹ chồng. “Cô định đưa cháu tôi đi đâu?” – bà Thịnh hét lên.

Tôi không quay lại, chỉ nói gọn: “Đi về nhà của con. Ở đó nghèo, nhưng có tình người.”



Đường về quê dài hun hút. Mẹ tôi cứ im lặng, thỉnh thoảng lại lau nước mắt. Tôi biết bà buồn, nhưng tôi không thể để mẹ mình bị xúc phạm thêm. Tôi vừa bồng con, vừa nói:

“Mẹ đừng nghĩ gì cả. Con có thể không giàu, nhưng con sẽ làm lại. Con sẽ nuôi mẹ, nuôi con, chẳng cần ai thương hại.”

Mẹ nhìn tôi, nước mắt trào ra nhưng nụ cười vẫn hiền hậu: “Mẹ chỉ sợ con khổ thôi. Mẹ già rồi, miễn con sống cho đúng lòng mình là được.”

Những tháng ngày sau đó là chuỗi ngày vất vả. Tôi xin làm việc online, buổi tối bán thêm đồ ăn vặt trên mạng. Mẹ trông cháu giúp, dù lưng đau vẫn kiên trì. Nhà nhỏ nhưng luôn đầy tiếng cười. Con tôi lớn lên trong tình yêu thương của ngoại – người phụ nữ mà cả đời chỉ biết hy sinh.

Một năm sau, tôi mở được một quán trà nhỏ ở phố huyện. Tấm biển trước cửa ghi rõ: “Trà của mẹ” – như lời tri ân với người đã hy sinh tất cả vì tôi. Mỗi buổi sáng, mẹ ngồi bên bế cháu, tôi bưng khay trà cho khách, mùi trà thoang thoảng cùng tiếng cười vang lên khắp sân.

Còn bà Thịnh? Tôi nghe nói, sau chuyện đó, bà lâm bệnh nặng, nằm một mình trong căn biệt thự rộng thênh thang. Có lẽ lúc ấy bà mới hiểu: tiền có thể mua được mọi thứ, trừ tình người và lòng tự trọng.

Và tôi – người từng bị xem thường – lại thấy lòng mình thanh thản. Bởi giữa bao nhiêu khổ đau, tôi vẫn giữ được điều quý giá nhất: một người mẹ giàu tình yêu thương và một trái tim biết tự trọng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News