×
×

Mẹ kế bán ve chai nuôi 3 con chồng thành luật sư, ngày chia tài sản bị đuổi khỏi nhà, ra đi trắng tay: Kết cục quá đau thương

Mẹ kế bán ve chai nuôi 3 con chồng thành luật sư, ngày chia tài sản bị đuổi khỏi nhà, ra đi trắng tay: Kết cục quá đau thương

Ngày bố các con mất, bà Hoa mới bước sang tuổi 35. Không nghề nghiệp ổn định, không tài sản riêng, bà chỉ có một trái tim tràn đầy tình thương. Người ta nói “mẹ kế thì khó lòng thương con chồng”, nhưng bà lại ngược lại. Bà gồng gánh nuôi ba đứa con riêng của chồng như con ruột.

Sáng sớm, người ta quen thấy bóng dáng bà Hoa lom khom với chiếc xe đạp cũ, rong ruổi khắp các con ngõ, đi thu mua ve chai, đồng nát. Chiều tối, bà lại hì hụi phân loại, gói ghém từng bó giấy vụn, từng vỏ lon. Bàn tay gầy guộc, móng tay lúc nào cũng dính dầu mỡ, mùi nhựa khét. Nhưng khi về nhà, bà vẫn mỉm cười, nấu cơm, dọn dẹp, nhường miếng ngon nhất cho ba đứa trẻ.

Những năm tháng đói khổ, bà không ít lần bị họ hàng chì chiết:
– Nuôi con người ta làm gì, chúng lớn rồi cũng bỏ thôi!

Nhưng bà chỉ lặng im. Bà tin rằng, chỉ cần mình chân thành thì tình cảm sẽ được đáp lại.

Bao nhiêu tiền bà chắt chiu, bà đều dồn cho con ăn học. Đứa út đi học thêm, bà phải thức đêm đi gom phế liệu, sáng ra mắt thâm quầng, người hốc hác. Có lần bà ngất xỉu giữa chợ, khi tỉnh dậy lại cười trấn an:
– Không sao đâu, mẹ khỏe mà, chỉ cần các con học giỏi là mẹ vui rồi.

Nhiều năm sau, cả ba đứa đều thành đạt, thậm chí đứa lớn trở thành luật sư danh tiếng. Ngày chúng thành công, bà khóc nức nở, nghĩ công sức mình đã không uổng phí.

Nhưng đời vốn bạc bẽo. Đến ngày phân chia tài sản của người chồng để lại, bà Hoa cay đắng nhận ra: trong sổ đỏ không có tên mình. Các con bàn bạc, lạnh lùng tuyên bố:
– Đây là nhà của bố, là tài sản của chúng con. Mẹ không có quyền.

Bà sững sờ:
– Nhưng bao năm nay mẹ gồng gánh nuôi các con, giữ gìn mái nhà này…
Một đứa lạnh giọng:
– Đó là trách nhiệm, chứ đâu phải công lao gì.

Người phụ nữ từng bán từng chai nhựa để đổi lấy tương lai cho các con, nay bị chính họ ký giấy đuổi khỏi nhà. Bà ra đi với đôi bàn tay trắng, mang theo vài bộ quần áo cũ. Không một lời tiễn biệt, không một ánh mắt lưu luyến.

Những ngày cuối đời, bà lang thang ở quê, thuê một căn phòng nhỏ rách nát, sống bằng nghề nhặt rác. Người làng thương tình cho bát cơm, manh áo. Còn ba đứa con – bận rộn trong những văn phòng sang trọng – chưa một lần về thăm.

Năm bà Hoa mất, trong túi chỉ có mấy đồng lẻ. Không đám tang tử tế, không vòng hoa tiễn đưa. Người ta chỉ thấy một nấm mộ nhỏ bên bờ ruộng, đơn sơ, lạnh lẽo.

Sau khi bà Hoa qua đời, tin dữ lan về thành phố. Ban đầu, ba đứa con chỉ thở dài, coi như xong một “gánh nặng”. Chúng chẳng ai chịu đứng ra lo ma chay, người làng phải góp tiền làm cho bà một nấm mộ đơn sơ bên bờ ruộng.

Nhưng trời xanh có mắt. Chỉ một năm sau, đứa con cả – luật sư nổi tiếng – bất ngờ dính vào vụ bê bối nhận hối lộ, bị tước chứng chỉ hành nghề, danh tiếng sụp đổ. Đứa thứ hai, từng là niềm tự hào với chức trưởng phòng, bị cấp dưới tố cáo tham ô, mất chức, gia đình tan nát. Đứa út – người mà bà yêu thương nhất – thì làm ăn thất bại, nợ nần chồng chất, phải bỏ xứ tha phương.

Trong những ngày khốn đốn đó, họ mới nhận ra: người từng đứng chắn bão giông, che chở cho họ không phải ai khác, mà chính là người mẹ kế tần tảo năm xưa.

Có lần, đứa út quay về tìm mộ bà, quỳ gục bên nấm đất nghèo nàn, khóc như mưa:
– Mẹ ơi, con sai rồi… Giá như con kịp một lần gọi mẹ là “mẹ ruột”…

Nhưng tất cả đã quá muộn. Bà Hoa ra đi, mang theo cả tình thương vô điều kiện mà họ đã nhẫn tâm chối bỏ. Phần đời còn lại của họ chỉ còn lại sự ân hận, dày vò, và tiếng rỉ rả trong lòng rằng: có những mất mát không bao giờ có thể bù đắp.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News