Vừa chuyển đến ngôi nhà mới được 1 tháng nhưng vợ chồng tôi đã cảm thấy mệt mỏi, chán nản khi mỗi ngày phải đối mặt với người hàng xóm xấu tính, có nhiều hành động mất vệ sinh, không văn minh.
Vợ chồng tôi vừa cưới nhau được vài tháng. Từ khoản tiền mừng cưới, sự hỗ trợ từ hai gia đình và vài trăm triệu tiết kiệm, chúng tôi mua một căn nhà ống nhỏ, giá hơn 5 tỷ, nằm trong con ngõ sâu, ngoằn ngoèo lại chật hẹp. Thế nhưng ngôi nhà này phù hợp với tài chính cũng như cách không quá xa nơi hai vợ chồng làm việc.
Chúng tôi động viên nhau, cố gắng làm việc, tích lũy, vài năm nữa sẽ đổi sang chung cư để cuộc sống tiện lợi hơn.
Nhà tôi nằm cuối một ngách cụt. Hai dãy nhà đối diện trong ngách cách nhau chỉ khoảng 2m. Sống đối diện nhà tôi là một người đàn ông trung niên, tên C., ngoài 50 tuổi. Ông C. sống một mình nhưng cho vài người trẻ tuổi thuê phòng. Do đó, cổng nhà ông ta lúc nào cũng xếp kín xe, có khi còn xếp lấn ra ngoài đường chung.
Từ lúc dọn tới, tôi nhìn cảnh xe ngổn ngang đã thấy khó chịu nhưng vẫn chủ động sang chào hỏi, làm quen, bởi tôi nghĩ “hàng xóm, tối lửa tắt đèn có nhau”. Các gia đình xung quanh đều khá vui vẻ, nhưng ông C. thì mặt khó đăm đăm, chẳng thèm tiếp chuyện.
Đã vậy nhà ông C. còn dựng cổng sắt mở cánh ra ngoài. Mỗi lần tôi muốn quay xe để vào nhà mình đều rất vất vả. Dù cố gắng cẩn thận nhưng tôi vẫn hay va đuôi xe vào cánh cổng nhà ông.
Mỗi lần như vậy, tôi đều rối rít xin lỗi, mong chủ nhà thông cảm. Nhưng lần nào ông ta cũng cáu gắt, nói những lời cọc cằn, thậm chí chửi bới: “Mắt mũi để ở nhà à mà không tránh được cái cổng?”.
Thật sự, va chạm rất nhỏ, không đến mức phải làm ầm lên.
Tôi không rõ vợ con ông ta sống ở đâu mà thỉnh thoảng mới ghé qua. Còn cuối tuần, bạn bè của ông lại tới tụ tập, hát hò ầm ĩ. Họ uống rượu rồi nói chuyện ồn ào đến đêm. Nhà tôi phải đóng cửa, kéo rèm kín như bưng cho đỡ đau đầu.

Mua nhà 5 tỷ, vợ chồng trẻ “nổi da gà” với hành động mỗi sáng của hàng xóm. Ảnh minh họa: Freepik
Những việc ồn ào, chật chội, tôi đều cố gắng bỏ qua. Nhưng cái tôi sợ nhất là hành động mất vệ sinh mỗi sáng của ông C.
Sáng nào ông ta cũng mang thuốc lào ra trước cửa hút. Không hiểu vô tình hay cố ý mà cứ lúc vợ chồng tôi mở cửa đi làm là ông ta khạc nhổ xuống đất. Có khi ông C. hướng về phía sát cửa nhà tôi mà nhổ. Hành động này khiến tôi nổi da gà.
Mới sống ở đây được 1 tháng, vợ chồng tôi đã thấy mệt mỏi, không còn cảm giác hào hứng khi trở về nhà. Mỗi lần đi làm về, tôi phải vội hạ cửa cuốn để khỏi phải nhìn, tiếp xúc với người hàng xóm mất lịch sự.
Lân la hỏi thăm những người hàng xóm khác, tôi biết, ông C. thường khó chịu với tất cả mọi người. Trước đây, căn nhà của tôi được chủ cũ cho thuê, ông ta cũng luôn tìm cách làm khó người thuê trọ. Ông ta hay gây sự hoặc tung tin nhà đó không hợp phong thủy, ở thì sinh bệnh, vợ chồng lục đục… Mục đích chính là để chủ nhà phải bán tống bán tháo với giá rẻ và ông ta sẽ mua ngay. Nhưng ai ngờ lại có chủ mới đến.
Chồng tôi quyết định lắp camera trước cửa nhà để thu thập hình ảnh, bằng chứng về hành động mất vệ sinh, thiếu văn minh của hàng xóm. Nếu ông ta tiếp tục quá quắt, chúng tôi sẽ nhờ chính quyền hỗ trợ. Chồng tôi cũng dặn, từ nay tôi không phải cả nể, nhã nhặn mà phải thể hiện thái độ dứt khoát cho người đàn ông này thấy chúng tôi không hiền, không dễ bị bắt nạt.
Sau quyết định dứt khoát của chồng, một chiếc camera đã được bí mật lắp đặt. Thiết bị này không chỉ thu thập được bằng chứng về hành vi khạc nhổ mất vệ sinh của ông C. mỗi sáng mà còn hé lộ một chi tiết đắt giá hơn nhiều về cái cổng sắt “chướng tai gai mắt” của ông ta. Qua lời kể của một cô hàng xóm lớn tuổi, chúng tôi biết rằng chiếc cổng đó đã được ông C. tự ý tháo dỡ và lắp lại để mở choán ra ngoài, nhằm lấn chiếm không gian chung và tạo thêm chỗ để xe cho người thuê trọ—một hành vi đi ngược lại hoàn toàn quy định về sử dụng lối đi chung trong con ngõ hẹp này.
Chúng tôi hiểu rằng, đôi co bằng lời lẽ sẽ chỉ là vô ích. Chồng tôi, với sự nhạy bén về luật pháp, đã chuẩn bị một kế hoạch phản công bài bản.
Anh ấy chủ động đề nghị tổ chức một cuộc họp nhỏ với Trưởng ngõ và vài gia đình hàng xóm uy tín. Ông C. ban đầu tỏ thái độ phớt lờ, nhưng khi nghe mọi người nhắc đến vấn đề xây dựng và lấn chiếm, ông ta lập tức chạy sang, khuôn mặt khó đăm đăm. Chồng tôi, giữ thái độ bình tĩnh, trình bày rõ ràng: “Thưa các bác, cháu về đây rất muốn giữ hòa khí, nhưng cuộc sống đang bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Thứ nhất là hành vi mất vệ sinh. Cháu đã có video ghi lại, cháu mong bác C. chấm dứt.”
Ông C. lập tức tái mặt, lớn tiếng phủ nhận và buông lời cọc cằn.
Chồng tôi chỉ cười nhạt, rút ra một tập giấy photo và tiếp tục bằng giọng điệu lạnh lùng: “Thứ hai là việc sử dụng không gian chung. Cháu đã tra cứu quy định về xây dựng ngõ hẻm và cổng nhà. Cổng nhà bác C. mở lấn ra lối đi chung là hoàn toàn sai quy định, gây cản trở và tiềm ẩn nguy hiểm. Cháu đã gửi đơn lên phường kèm theo bằng chứng, yêu cầu khôi phục hiện trạng ban đầu. Nếu bác không tự tháo dỡ trong vòng 7 ngày, cơ quan chức năng sẽ vào cuộc xử lý.”
Cả ngõ im lặng. Ông C. không thể chối cãi khi bằng chứng về hành vi khạc nhổ và biên bản quy định rõ ràng được đưa ra. Từ hôm đó, ông ta không còn dám khạc nhổ trước cửa nhà chúng tôi nữa.
Tuy nhiên, đỉnh điểm của sự hả hê chỉ đến sau đó một tuần. Sau khi bị Tổ trưởng ngõ và Phường gửi giấy mời làm việc về hành vi lấn chiếm, ông C. buộc phải tháo cánh cổng cũ, hàn lại và đổi thành cổng lùa, mở gọn gàng vào bên trong khuôn viên nhà mình. Lối đi chung lập tức được giải phóng, rộng rãi thoáng đãng. Tôi quay xe ra vào nhà một cách dễ dàng, không cần phải nhăn nhó hay vất vả như trước.
Nhưng điều khiến vợ chồng tôi sung sướng nhất là hệ quả kéo theo: Do bị làm căng, không còn lấn chiếm được vỉa hè cho người thuê để xe, và bị cộng đồng hàng xóm xa lánh, đám thanh niên thuê trọ bắt đầu dọn đi.
Chỉ hai tháng sau, người đàn ông khó tính, độc đoán đó đã lặng lẽ rao bán nhà. Nghe đâu là do nhà không còn cho thuê được, lại phải tốn tiền sửa cổng, không chịu được áp lực từ cộng đồng và chính quyền. Khi chiếc xe tải chở đồ của ông C. lăn bánh rời khỏi con ngõ, vợ chồng tôi đứng trong nhà nhìn ra, cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Ngôi nhà 5 tỷ của chúng tôi, cuối cùng, đã thực sự trở thành tổ ấm yên bình, văn minh như chúng tôi mong đợi. Chúng tôi hiểu rằng, đôi khi, sự nhã nhặn không phải là nhịn nhục, mà là dùng luật pháp và bằng chứng để giành lại sự tôn trọng và môi trường sống của mình.