×
×

Mỗi tháng chu cấp cho bố mẹ ở quê 6 triệu để ông bà chi tiêu, một lần về bất ngờ nhìn mâm cơm, tôi c;ă;t luôn trợ cấp

Với những đứa con đi học rồi đi làm xa quê, chuyện gửi tiền phụng dưỡng bố mẹ đã thành thói quen. Tôi cũng vậy. Sau khi lập gia đình và có công việc ổn định ở Hà Nội, mỗi tháng vợ chồng tôi biếu bố mẹ hai bên mỗi nhà 5 triệu đồng. Trong suy nghĩ đơn giản, tôi tin rằng số tiền ấy đủ để ông bà ở quê có cuộc sống đầm ấm, an nhàn tuổi già tại xã Nghĩa Hồng, huyện Nghĩa Hưng, Nam Định.

Nhưng hóa ra, mọi thứ không như tôi tưởng. Một lần về quê bất ngờ đã khiến tôi sững sờ, rồi buộc phải thay đổi cách làm của mình.

Hôm ấy là cuối tuần nắng đẹp, tôi và chồng không báo trước mà chạy xe từ Hà Nội về Nam Định. Về đúng bữa trưa, vừa mở cánh cửa quen thuộc, cảnh tượng trong bếp làm tôi chết lặng: trên mâm cơm chỉ có vài miếng thịt ba chỉ rang, một đĩa rau luộc và bát nước mắm. Bố mẹ nhìn thấy vợ chồng tôi thì thoáng bối rối, rồi cười gượng:

– “Các con về mà không báo, bố mẹ chẳng chuẩn bị được gì…”

Tôi ngạc nhiên. Hàng tháng đều gửi tiền đều đặn, sao bữa cơm của bố mẹ vẫn đạm bạc đến thế? Tôi buột miệng hỏi:

– “Bố mẹ ơi, con gửi tiền hàng tháng, sao bố mẹ không mua thêm đồ ăn? Tiền ấy bố mẹ dùng vào việc gì?”

Mẹ tôi khẽ cười, có phần ái ngại:
– “Có tiêu gì đâu con, bố mẹ gửi hết vào sổ tiết kiệm rồi.”

Tôi tròn mắt:
– “Ơ, con gửi để bố mẹ tiêu, sao lại để dành? Bố mẹ sống thế này khổ quá!”

Bố tôi chậm rãi:
– “Bố mẹ già rồi, ăn uống giản dị là đủ. Bố mẹ để dành, lỡ khi các con gặp việc cần kíp thì còn có cái mà xoay xở.”

Nghe vậy, cổ họng tôi nghẹn lại. Thì ra bấy lâu nay, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng cho tiền là đã làm tròn đạo hiếu. Không ngờ bố mẹ lại tự ép mình sống kham khổ, chỉ vì nghĩ cho con cái.

Mấy ngày ở lại Nam Định, tôi dành nhiều thời gian hơn để ở bên bố mẹ. Tôi nhận ra, họ chẳng mong gì nhiều về vật chất. Thứ họ khao khát nhất là có con cháu sum vầy, chuyện trò, cùng ăn một bữa cơm đầm ấm. Căn nhà ở xóm 5, xã Nghĩa Hồng, lúc nào cũng vắng lặng, điều khiến bố mẹ buồn nhất chính là sự trống trải ấy.

Từ chuyến về quê đó, tôi quyết định thay đổi. Tôi không còn gửi đều đặn 5 triệu mỗi tháng nữa, mà thay vào đó:

Thường xuyên về quê hơn, ăn cơm với bố mẹ.

Mua những đồ dùng cần thiết, đưa bố mẹ đi khám sức khỏe định kỳ ở bệnh viện huyện.

Khuyến khích bố mẹ tham gia câu lạc bộ người cao tuổi của xã, để giao lưu bạn bè cho vui.

Sau một thời gian, tôi thấy rõ sự khác biệt. Bố mẹ cười nhiều hơn, tinh thần phấn chấn hẳn. Họ còn chủ động đi họp hội làng, tham gia sinh hoạt với các cụ cùng tuổi. Ngôi nhà xưa bỗng rộn ràng tiếng nói cười, chẳng còn hiu quạnh như trước.

Nhìn lại, tôi vừa mừng vừa tự trách bản thân. Hiếu thảo không chỉ là gửi tiền, mà là dành cho bố mẹ sự quan tâm, tình cảm và sự đồng hành thực sự. Tôi may mắn vì đã kịp nhận ra điều đó, để có thể bù đắp và làm bố mẹ an vui hơn trong tuổi già.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News