Người đàn ông trung niên bước vào salon ô tô giữa buổi trưa nắng gắt. Ông mặc chiếc áo sơ mi đã sờn cổ, quần kaki bạc màu, dép da cũ kỹ. Tóc muối tiêu, da rám nắng, trông chẳng khác gì một bác thợ vừa tan ca.
Ngay khi ông vừa bước vào, vài nhân viên trong quầy lễ tân liếc nhau cười khúc khích:
– “Chắc lại ông nào rảnh rỗi vào ngắm xe cho vui.”
– “Nhìn dép kìa, chắc cả đời chưa dám ngồi thử xe đâu.”
Họ nói nhỏ nhưng đủ để người đàn ông nghe thấy. Ông chỉ mỉm cười, lặng lẽ tiến đến khu vực trưng bày dòng xe sang nhất. Mấy nhân viên lảng đi, giả vờ bận rộn với điện thoại.
Duy chỉ có Nam, một nhân viên mới vào nghề, vẫn lễ phép bước tới:
– “Cháu chào bác, bác muốn xem dòng xe nào ạ? Cháu có thể tư vấn giúp bác.”
Người đàn ông nhìn cậu, ánh mắt hiền hậu:
– “Tôi chỉ muốn xem chiếc này… chạy có êm không?”
Nam tận tình giải thích, mở cửa cho ông ngồi thử, giới thiệu từng chi tiết nhỏ: từ động cơ, hệ thống an toàn đến bảo hành.
Trong khi đó, mấy người đồng nghiệp đứng xa xì xào:
– “Nam rảnh quá, khách vãng lai mà nhiệt tình chi.”
– “Thôi kệ, cho nó học khôn.”
Khoảng 30 phút sau, người đàn ông nói nhỏ với Nam:
– “Cháu giúp bác gọi giùm giám đốc showroom nhé. Bác muốn ký hợp đồng mua 3 chiếc xe này.”
Nam tròn mắt:
– “Ba… ba chiếc ạ?”
Ông gật đầu, bình thản lấy trong túi áo ra tấm thẻ ngân hàng màu đen kèm danh thiếp: “Trần Văn Hòa – Giám đốc Công ty TNHH Xây dựng Hoà Phát Đạt.”
Không khí trong phòng im bặt. Giám đốc showroom vội chạy ra, cúi chào lễ phép. Những nhân viên khi nãy còn cười cợt giờ mặt tái dại.
Người đàn ông chỉ khẽ nói:
– “Tôi không trách ai cả. Nhưng làm nghề bán hàng, nếu chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài của khách… thì suốt đời cũng chỉ đứng ở quầy lễ tân mà thôi.”
Ông quay sang Nam, mỉm cười:
– “Cậu này, từ mai qua bên công ty tôi. Bác cần người biết tôn trọng khách hàng.”
Cả cửa hàng chết lặng. Còn Nam thì run run, cúi đầu cảm ơn, trong lòng rưng rưng.
Ngày hôm ấy, bài học đắt giá không nằm ở ba chiếc xe trị giá hàng tỷ đồng, mà ở một điều giản dị: “Đừng bao giờ đánh giá người khác bằng đôi dép họ đang mang.”