Ông Tính, một lão nông 65 tuổi ở làng Yên Phú, mỗi sáng đều dậy từ 4 giờ để chở rau cải, xà lách từ vườn nhà ra chợ huyện. Chiếc xe máy cà tàng của ông, cũ đến mức sơn tróc lởm chởm, luôn chất đầy hai sọt rau phía sau. Sáng hôm ấy, trời se lạnh, sương mù giăng nhẹ. Ông Tính đội nón lá, áo khoác bạc màu, điều khiển xe máy trên con đường liên huyện, miệng ngân nga câu hò quê.
Cùng lúc, một chiếc Mercedes-Benz G-Class bóng loáng, trị giá hàng chục tỷ đồng, lao vút qua. Người lái là Minh Anh, 32 tuổi, một nữ tỷ phú trẻ nổi tiếng trong giới bất động sản Hà Nội. Cô vừa ký một hợp đồng lớn, đang vội đến buổi họp với đối tác nước ngoài. Đường quê hẹp, Minh Anh bấm còi inh ỏi, định vượt chiếc xe máy của ông Tính.
Trong một khoảnh khắc mất tập trung, chiếc xe máy của ông Tính lảo đảo khi bánh trước vướng phải ổ gà. Ông cố giữ thăng bằng, nhưng không kịp. “Rầm!” – đuôi xe máy quệt vào đầu xe Mercedes, để lại một vết xước dài trên lớp sơn đen bóng. Rau cải văng tung tóe trên đường, chiếc xe máy của ông Tính đổ kềnh, còn ông lăn ra vệ đường, may mắn chỉ trầy xước nhẹ.
Minh Anh phanh gấp, bước xuống xe, đôi giày cao gót gõ cộp cộp trên mặt đường. Cô mặc váy công sở đắt tiền, đeo kính râm, khuôn mặt đỏ gay vì tức giận. Nhìn vết xước trên xe, cô quát: “Ông già kia! Mắt mũi để đâu mà chạy xe kiểu đó? Ông biết chiếc xe này bao nhiêu tiền không?”
Ông Tính lồm cồm bò dậy, phủi bụi trên áo, giọng run run: “Cô ơi, tui xin lỗi. Đường trơn, xe tui bị lảo đảo. Cô thông cảm, tui chỉ là dân làm vườn, không cố ý đâu.”
Minh Anh gỡ kính râm, lườm ông Tính: “Thông cảm? Ông nhìn vết xước này đi! Xe này nhập nguyên chiếc, sơn lại ít nhất 30 triệu! Ông đền ngay, không thì đừng hòng đi đâu!” Cô khoanh tay, giọng lạnh lùng: “Nhanh lên, tôi không có thời gian đôi co với ông!”
Ông Tính tái mặt, nhìn đống rau vương vãi trên đường, rồi nhìn chiếc xe máy cà tàng. Ông lẩm bẩm: “30 triệu… Trời ơi, cả đời tui bán rau cũng không có ngần ấy tiền.” Ông cố nài nỉ: “Cô ơi, tui nghèo, chỉ có rau này đem bán. Cô tha cho tui, tui đội ơn cô.”
Nhưng Minh Anh không lay chuyển. Cô lấy điện thoại, gọi cho ai đó: “Alo, anh Hùng hả? Có vụ va chạm ở đường liên huyện, anh mang đội bảo hiểm với công an giao thông tới đây ngay!” Rồi cô quay sang ông Tính, giọng đanh thép: “Ông không trả, tôi kiện ông ra tòa. Đừng tưởng dân quê thì muốn làm gì cũng được!”
Người đi đường bắt đầu tụ tập, xì xào bàn tán. Một bà bán hàng gần đó lắc đầu: “Cô kia giàu mà kiêu quá, ông Tính nghèo, có gì đâu mà đòi tới 30 triệu!” Một người khác thì bênh Minh Anh: “Xe xịn vậy, xước là phải đền. Ông già chạy ẩu thì chịu thôi!”
Ông Tính thở dài, không cãi nữa. Ông lấy chiếc điện thoại Nokia cũ kỹ từ túi áo, bấm số, nói ngắn gọn: “Alo, Nam hả? Ra đường liên huyện, chỗ gần cầu Đá, bố đang gặp chuyện.” Rồi ông cúp máy, ngồi bệt xuống vệ đường, lặng lẽ nhặt từng bó rau rơi vãi.
Minh Anh cười khẩy: “Gọi ai cũng vô ích thôi, ông già. Người nhà ông chắc cũng nghèo như ông, lấy đâu ra tiền mà trả? Chuẩn bị ra tòa đi!” Cô đứng tựa vào xe, kiểm tra đồng hồ, sốt ruột vì trễ họp.
Chỉ 10 phút sau, một chiếc BMW X7 đen bóng, không kém phần sang trọng, đỗ xịch bên đường. Một người đàn ông khoảng 35 tuổi, mặc vest lịch lãm, bước xuống. Anh ta cao lớn, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng sắc sảo. Đám đông xôn xao, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Minh Anh nhíu mày, tự nhủ: “Người nhà ông già này mà đi xe xịn thế sao?”
Người đàn ông tiến đến chỗ ông Tính, cúi xuống, giọng lo lắng: “Bố, bố có sao không? Có bị thương đâu không?” Ông Tính xua tay: “Tui không sao, chỉ xước tí da. Nhưng cô này đòi tui đền 30 triệu vì xước xe, tui không có tiền, Nam ơi.”
Nam – người đàn ông – quay sang Minh Anh, ánh mắt bình tĩnh nhưng lạnh lùng. Anh nói: “Chào cô. Tôi là Nguyễn Quốc Nam, con trai ông Tính. Chuyện va chạm này, tôi sẽ giải quyết. Cô nói xe cô bị xước, đòi 30 triệu. Có biên bản kiểm định hay hóa đơn sửa chữa chưa?”
Minh Anh sững sờ, nhưng vẫn giữ vẻ kiêu ngạo: “Anh là ai mà đòi biên bản? Xe tôi là Mercedes G-Class, sơn lại ít nhất 30 triệu! Ông già này chạy ẩu, phải đền. Không thì tôi gọi công an!”
Nam mỉm cười nhẹ, lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: “Alo, anh Tuấn hả? Tôi đang ở đường liên huyện Yên Phú. Có vụ va chạm, nhờ anh kiểm tra camera giao thông hộ tôi. Gửi kết quả ngay nhé.” Rồi anh quay sang Minh Anh: “Cô cứ bình tĩnh. Camera giao thông sẽ cho biết ai đúng, ai sai.”
Minh Anh bắt đầu lúng túng, nhưng vẫn cãi: “Camera thì đã có, ông già này chạy lấn làn, quệt vào xe tôi! Anh đừng tưởng có xe xịn là dọa được tôi!”
Cái kết bất ngờ
Chỉ 5 phút sau, điện thoại Nam rung lên. Anh xem tin nhắn, rồi đưa cho Minh Anh: “Cô xem đi. Camera cho thấy cô vượt ẩu, ép xe bố tôi vào lề. Bố tôi lảo đảo vì ổ gà, mới quệt vào xe cô. Theo luật, cô là người chịu trách nhiệm chính.”
Minh Anh tái mặt, lắp bắp: “Không… không thể nào! Camera nhầm rồi!” Nhưng Nam không để cô cãi. Anh tiếp tục: “Hơn nữa, tôi đã kiểm tra. Vết xước trên xe cô chỉ là bề mặt, sơn lại tối đa 5 triệu, không phải 30 triệu như cô đòi. Cô cố ý ép giá một người dân nghèo, có phải không?”
Đám đông bắt đầu xì xào, quay sang chỉ trỏ Minh Anh. Bà bán hàng gần đó hét lên: “Đúng là đồ bắt nạt! Ông Tính nghèo mà cô đòi 30 triệu, ác quá!” Minh Anh run run, không nói được gì.
Nam bình tĩnh nói tiếp: “Cô Minh Anh, đúng không? Tôi biết cô, giám đốc công ty bất động sản Anh Minh. Nhưng cô có biết tôi là ai không? Tôi là Nguyễn Quốc Nam, chủ tịch tập đoàn Nam Phát, chuyên đầu tư công nghệ và bất động sản. Bố tôi thích sống giản dị, làm vườn cho vui, nhưng điều đó không có nghĩa ông là người cô muốn bắt nạt thế nào cũng được.”
Cả đám đông sững sờ. Không ai ngờ ông Tính, lão nông chở rau, lại là bố của một tỷ phú. Minh Anh gần như chết lặng, đôi giày cao gót như muốn khuỵu xuống. Cô lắp bắp: “Tôi… tôi xin lỗi. Tôi không biết… Tôi sẽ không đòi tiền nữa.”
Nhưng Nam chưa dừng lại. Anh nói, giọng sắc lạnh: “Xin lỗi là chưa đủ. Cô làm bố tôi ngã, rau hỏng hết, còn đòi hỏi vô lý. Tôi sẽ gửi đoạn camera này cho công an, để họ xử lý vụ vượt ẩu của cô. Ngoài ra, công ty cô đang đấu thầu dự án khu đô thị mới ở huyện này, đúng không? Tập đoàn tôi là nhà đầu tư chính. Cô nghĩ tôi sẽ hợp tác với một người như cô sao?”
Minh Anh quỵ xuống, nước mắt chảy dài: “Anh Nam, tôi sai rồi! Xin anh tha thứ, đừng hủy hợp đồng! Tôi sẽ bồi thường cho ông Tính, bao nhiêu cũng được!” Nhưng Nam chỉ đỡ bố dậy, nói: “Cô về đi. Bố tôi không cần tiền của cô. Lần sau, đừng coi thường người khác.”
Ông Tính, vẫn bình thản, nhặt bó rau cuối cùng, nói với Nam: “Thôi con, về nhà. Rau hỏng hết rồi, mai bố cắt mớ khác.” Rồi ông lên xe máy, chở Nam về làng, để lại Minh Anh đứng bơ vơ giữa đám đông chỉ trỏ.
Câu chuyện về ông Tính và nữ tỷ phú nhanh chóng lan khắp huyện. Minh Anh mất hợp đồng lớn, danh tiếng lao dốc vì thái độ kiêu ngạo. Còn ông Tính, người cả đời sống giản dị, trở thành huyền thoại trong làng, không chỉ vì lòng chân chất, mà còn vì cậu con trai đã dạy cho kẻ coi thường người nghèo một bài học nhớ đời.