×
×

“Ráng thêm ít ngày nữa thôi con à, mẹ sẽ mua sữa cho con, mua vài bộ quần áo mới. Mẹ con mình phải cố”, chị ôm bụng bầu 7 tháng, mang theo mấy nải chuối ra chợ

Chị Hòa bụng đã bảy tháng, bước đi nặng nhọc, hơi thở dồn dập nhưng vẫn cố gắng khuân mấy nải chuối ra chợ. Những nải chuối vàng ươm là cả công sức chị chắt chiu mấy ngày trời. Chị muốn bán cho bằng hết, gom thêm chút tiền để chuẩn bị cho ngày sinh nở.

Con đường đất nhỏ dẫn ra chợ đã quen thuộc, nhưng mỗi bước đi hôm nay trở nên nặng nề. Trong bụng, đứa con cựa quậy, như thể phản đối việc mẹ phải gồng gánh khi thân thể đã rệu rã. Chị khẽ xoa bụng, thì thầm:
– “Ráng thêm ít ngày nữa thôi con à, mẹ sẽ mua sữa cho con, sẽ may vài bộ tã mới. Mẹ con mình phải cố.”

Chợ sáng sớm đông nghịt. Tiếng rao hàng, tiếng mặc cả, tiếng trẻ con khóc… tất cả hòa vào nhau tạo nên sự ồn ào quen thuộc. Chị trải tấm bạt cũ kỹ xuống đất, xếp chuối thành từng nải ngay ngắn. Những ngón tay gầy guộc, chai sần run run, nhưng ánh mắt chị vẫn sáng, đầy hy vọng.

Người qua kẻ lại, vài bà khách ghé mua. Chị cúi gập bụng, loay hoay buộc dây, mỉm cười dù mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Không ai biết rằng mỗi lần cúi xuống, lưng chị đau nhói như dao cứa.

Rồi tai họa ập đến.

Ban đầu, chỉ là tiếng còi xe inh ỏi từ xa. Tiếp theo là những tiếng hốt hoảng:
– “Xe tải mất lái! Tránh ra, tránh ra mau!”

Cả khu chợ náo loạn. Người ta chen nhau bỏ chạy, đổ cả thúng mủng, giẫm đạp lên hàng hóa. Tiếng la hét, tiếng khóc thét vang lên dồn dập.

Chị Hòa sững người. Trước mắt chị, chiếc xe tải khổng lồ lao điên cuồng, lắc lư như con thú khát máu, cuốn theo bụi đất mù mịt. Khoảnh khắc ấy, chị muốn chạy, nhưng đôi chân nặng trĩu chẳng nghe lời. Cái bụng căng tròn như trói buộc mọi chuyển động của chị.

Người ta xô chị, kêu gào:
– “Chạy đi chị ơi! Mau lên!”

Chị ôm lấy bụng, ánh mắt hoảng loạn nhìn xung quanh. Chuối văng tứ tung. Tấm bạt bị gió cuốn bay. Đứa bé trong bụng đạp mạnh, như thúc giục mẹ thoát thân. Nhưng khoảng cách quá gần, quá bất ngờ.

Tiếng phanh kít chói tai. Tiếng kim loại va chạm ghê rợn.

Rầm!

Cả khu chợ chết lặng. Khi người ta nhận ra, chị Hòa đã nằm bất động dưới bánh xe, máu loang đỏ giữa những nải chuối nát bét. Vài ngón tay chị vẫn còn nắm chặt dây buộc, như chưa kịp buông bỏ.

Đám tang sau đó diễn ra trong tiếng khóc ai oán. Quan tài nhỏ, đơn sơ đặt giữa gian nhà nghèo. Nải chuối cuối cùng người ta gom lại đặt cạnh di ảnh chị. Hàng xóm, bà con kéo đến tiễn đưa, ai cũng nghẹn ngào, không ai kìm nổi nước mắt khi nghĩ đến đứa trẻ chưa kịp chào đời.

Người chồng ngồi gục bên hòm, hai tay run rẩy chạm lên lớp gỗ lạnh lẽo. Anh khóc như một đứa trẻ, tiếng khóc dằn vặt, đau đớn xé lòng:
– “Sao em bỏ anh? Sao con chưa kịp ra đời mà đã đi rồi?”

Khói hương nghi ngút, trộn lẫn với tiếng mõ nhịp đều đều, càng khiến khung cảnh thêm tang thương. Người ta tin rằng, ở một thế giới khác, mẹ con chị sẽ nắm tay nhau mà đi, không còn nỗi cơ cực, không còn dằn vặt mưu sinh.

Chỉ nơi trần thế này, những người ở lại mang theo nỗi đau không bao giờ nguôi, cùng hình ảnh ám ảnh về một buổi sáng định mệnh, khi những nải chuối vô tội rơi vãi trên vũng máu đỏ thẫm.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News