×
×

Rạp cưới đã dựng, thiệp mời đã gửi nhưng tôi vẫn hủy hôn khi mẹ chồng tương lai đem 100 triệu sang nói chuyện

Cỗ bàn, rạp cưới đã đặt trước, thiệp mời cũng được gửi đi hết. Nhưng chỉ với một câu nói của mẹ chồng tương lai, tôi quyết định bỏ tất cả…

Đến giờ phút này, tôi thực sự không biết mình may hay là xui nữa? Đúng ra 48 tiếng nữa, tôi sẽ là cô dâu trong đám hỏi của chính mình. Nhưng hôm qua, tôi đã xin phép bố mẹ huỷ hôn.

Lý do là gì ư? Nói thật thì sự cố hôm qua chỉ là giọt nước tràn ly, chứ tôi thấy cấn cấn với cuộc hôn nhân gượng ép này từ lâu rồi.

Tôi và chồng sắp cưới vốn là bạn đồng niên. Nhà chúng tôi ở hai huyện khác nhau, cách hơn chục cây số. Tôi chẳng nhớ ngày xưa quen nhau như nào, chỉ biết là khi lên đại học, anh ấy đã chủ động tỏ tình với tôi.

Thời “gà bông”, đứa con gái nào chẳng đỏng đảnh. Tôi thuộc lứa đầu 9X nên cũng hơi đồng bóng, suốt ngày giận dỗi đòi chia tay.

Tôi thích bạn trai giống hình mẫu trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình nổi tiếng. Phải lãng mạn, tinh tế, hay làm những điều nhỏ nhặt tình cảm khiến tôi rung động.

Nhưng định mệnh trái khoáy đã mang đến cho tôi một anh người yêu vô cùng nhạt nhẽo. Ngoài gương mặt đẹp trai và chiều cao gần 1,80m, cả người anh ấy, từ trong ra ngoài, đều không “tẩm ướp” tí lãng mạn nào.

Yêu được chừng 4 năm, chúng tôi bắt đầu trưởng thành hơn. Chắc do lao vào đời kiếm cơm nên cả hai đều hiểu chuyện hơn trước, bớt cãi nhau và chịu khó tâm sự nhiều hơn.

Đến năm thứ 7, thứ 8, mọi người xung quanh bắt đầu giục cưới. Nói thật, chúng tôi dọn về góp gạo ở chung từ lâu rồi nhưng chưa sẵn sàng kết hôn.

Tôi có công việc khá ổn định, lương tháng tầm 15-17 triệu đồng. Bạn trai tôi có thu nhập thấp hơn, chỉ khoảng 9-10 triệu đồng thôi.

Sóng gió, thăng trầm cũng nhiều nên hai đứa chẳng tiết kiệm được mấy. Ở chung bao năm, tôi chỉ để dành được 3 chỉ vàng, với số dư tài khoản lúc này tầm 60 triệu đồng.

Kinh tế chưa vững, không mua nổi nhà thành phố, chúng tôi càng không dám nghĩ chuyện sinh con vì sợ chẳng đủ tiền nuôi. Ai nhắc vụ cưới xin là chúng tôi lảng tránh, nghĩ thôi cứ ở tạm vậy cũng vui.

Cơ mà thật lòng thì cũng chẳng vui lắm. Yêu nhau lâu nên lắm cái rạn nứt. Vá chỗ này lại thủng chỗ kia, lâu dần tình cảm cũng phai nhạt.

Tôi ngại yêu người mới nên cứ cố ở lại mối quan hệ cũ. Nhiều lúc, tôi thấy ngột ngạt, chán nản, thất vọng vì bạn trai mãi lẹt đẹt không nên hồn. Nhưng chả hiểu sao, tôi không dứt ra được.

Bạn trai tôi khô khan, kém tinh tế, ưu điểm duy nhất là chung thuỷ vô cùng. Chưa bao giờ anh ấy khiến tôi phải ghen tuông, lo lắng, kiếm ít tiền nhưng rất chiều chuộng tôi.

Tôi rất thích câu “Hãy chọn chàng trai có 10 đồng thì cho bạn cả 10”. Thế nên, dù người yêu không giàu có, thành đạt, tôi vẫn chọn ở lại vì anh ấy coi tôi là tất cả.

Đợt vừa rồi, bạn trai tôi được ông bà tặng cho miếng đất nhỏ. Chỉ 90m2 thôi, nhưng cũng đủ để xây căn nhà xinh xinh.

Người lớn hai bên nói chúng tôi cũng 30 tuổi cả rồi, lần lữa mãi sẽ không tốt. Thế nên, tôi đành chấp thuận kết hôn vào tháng 11 này.

Lễ ăn hỏi của chúng tôi được ấn định vào gần cuối tháng 10. Tôi vẫn hơi mông lung vì quyết định của mình, chưa thực sự thoải mái khi nghĩ đến việc làm dâu nhà khác. Tuy nhiên, tôi vẫn dốc sức chuẩn bị mọi thứ cho ngày trọng đại.

Khi mọi thứ đã xong xuôi, chỉ cách hai ngày trước đám hỏi, tự dưng bố mẹ chồng tương lai đến nhà tôi xin nói chuyện riêng. Họ bảo có chút thay đổi khi làm lễ.

Nguyên văn lời mẹ chồng là: “Vàng đang lên cao quá, nhà chúng tôi không tích trữ sẵn nên giờ chẳng đủ chi phí để mua tặng con dâu. Tiền đổ hết vào tiệc cưới và tráp lễ rồi, hay là tôi chuẩn bị bộ vòng kiềng mỹ ký, mượn của người quen, trao trong lễ ăn hỏi cho đẹp mặt đôi bên, cưới xong đem trả”.

Cả nhà tôi đều sốc với lời đề nghị này. Bố chồng tương lai nói sẽ thay thế vàng bằng 100 triệu đồng tiền mặt, kèm theo miếng đất mà chồng tôi được ông bà cho.

Nghe xong, tôi vừa ức, vừa giận. Họ coi thường con dâu thật sự, chỉ có 100 triệu đồng kèm theo vàng giả mà đòi rước vợ về cho con trai? Nhà tôi đã không đòi sính lễ mâm cao cỗ đầy, vậy mà thông gia chẳng biết điều gì cả. Dùng vàng giả thì khác gì sỉ nhục thể diện gia đình tôi?

Cái chính là nhà chồng tôi không hề nghèo. Họ làm chủ xưởng giò chả to nhất huyện, nổi tiếng khắp vùng, xây biệt thự to, vậy mà keo kiệt không tưởng.

Tôi nhìn sang anh — người đàn ông mà tôi từng nghĩ sẽ cùng mình nắm tay đi hết cuộc đời. Anh không bênh vực tôi, cũng chẳng phản đối bố mẹ. Anh chỉ ngồi im, mặt cúi gằm, bàn tay vò chặt ống quần. Lúc đó tôi nhận ra, mình đã nhầm quá lâu. Anh không phải không biết, mà là không đủ bản lĩnh để bảo vệ tôi.

Tôi đứng bật dậy, giọng run run nhưng dứt khoát:
– “Nếu ngay cả một lễ ăn hỏi mà bố mẹ anh cũng phải tính toán từng đồng, lại còn định dùng đồ giả để qua mắt, thì tương lai làm dâu chắc gì tôi có tiếng nói trong nhà này. Xin lỗi, tôi không thể cưới một người đàn ông chỉ biết im lặng khi người ta coi thường vợ sắp cưới của mình.”

Bầu không khí lập tức trở nên căng như dây đàn. Mẹ anh trừng mắt, giọng đầy trách móc:
– “Con gái thời nay thực dụng thật. 100 triệu không đủ với cô sao? Vàng cũng chỉ là hình thức thôi mà!”

Tôi cười nhạt:
– “Vâng, đúng là vàng chỉ là hình thức. Nhưng cách hai bác đối xử mới là nội dung. Hình thức giả mạo thì nội dung cũng chẳng thật lòng.”

Bố tôi đập nhẹ tay xuống bàn, khẽ thở dài — một tiếng thở dài chứa đầy uất nghẹn. Ông bảo:
– “Thôi, cưới xin mà không có sự tôn trọng thì cưới để làm gì. Nhà tôi nuôi con gái không phải để đem đi đổi lấy sự coi thường.”

Tối hôm đó, tôi ngồi trong phòng, thiệp cưới trải khắp giường, váy cưới treo sẵn trên móc. Mọi thứ đã chuẩn bị chỉ còn chờ hai ngày nữa là diễn ra. Nhưng trong lòng tôi không còn giọt nước mắt nào để rơi nữa.

Anh gọi điện. Giọng anh nghèn nghẹn:
– “Em… đừng giận mẹ. Bà chỉ… hơi tiết kiệm thôi. Em muốn vàng thật thì sau cưới anh sẽ mua bù.”

Tôi im lặng vài giây rồi trả lời thật chậm rãi:
– “Không phải vì vàng, mà vì cách anh im lặng. Hôn nhân không phải là lễ hội một ngày, mà là cuộc sống dài phía trước. Nếu ngày đầu tiên anh đã để tôi một mình đối diện, thì những ngày sau này tôi còn có thể trông cậy vào anh không?”

Phía bên kia, anh nấc nghẹn: “Anh xin lỗi.”
Nhưng lời xin lỗi ấy đã đến quá muộn.

Sáng hôm sau, tôi cầm điện thoại nhắn tin ngắn gọn: “Em không thể tiếp tục đám cưới này. Chúc anh hạnh phúc.”

Cỗ bàn đã đặt, rạp cưới đã dựng, thiệp mời cũng đã phát… nhưng đám cưới thì không diễn ra.

Nhiều người xì xào bảo tôi dại. Họ nói “vàng giả thì có sao đâu, cưới xong mua lại cũng được mà”. Nhưng chỉ có tôi hiểu, vàng có thể đổi, nhưng sự tôn trọng thì không thể vay mượn.

48 tiếng trước ngày trở thành cô dâu, tôi chọn cách bước đi một mình — nhẹ nhõm, nhưng đầy bản lĩnh. Tôi không biết đó là may hay xui… nhưng ít nhất, tôi đã không giam mình vào một cuộc hôn nhân rẻ rúng ngay từ ngày đầu tiên.

 

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News