Sáng sớm bảnh mắt ra đã thấy mẹ đ:ẻ đến ngồi ngay ở trước cổng, tay cầm 2 con gà, 1 con vịt, tôi vừa mở cửa mùi hôi đã s:;ộc vào mũi, chạy vội ra bảo bà cầm đi ngay nào ngờ chồng nhìn thấy đưa bà xách hết vào trong nhà, đúng lúc này cậu con trai chỉ vào bao tải trong góc nhà rồi nói “gọi chú cảnh sát”, cả nhà tôi tá hoả khi bên trong là…

Sáng sớm, tiếng gà kêu quang quác trước cổng khiến tôi bực bội. Vừa mở cửa ra, mùi h-ôi nồng nặc từ bao tải bay thẳng vào mũi. Mẹ đẻ tôi ngồi chễm chệ ngay bậc thềm, tay xách hai con gà, một con vịt, còn cười hề hề:
– “Mẹ mang quà cho vợ chồng con đây!”
Tôi nhăn mặt, gắt gỏng:
– “Mẹ mang mấy cái này làm gì, hôi hám lắm, thôi cầm về đi.”
Chưa kịp kéo bà đứng lên thì chồng tôi từ trong nhà đi ra. Trái ngược với tôi, anh vui vẻ đón lấy, còn xách cả bao tải nặng trịch vào nhà. Tôi chép miệng, lắc đầu bất lực.
Nhưng đúng lúc ấy, thằng bé con tôi mới hơn bảy tuổi, mắt tròn xoe, run run chỉ tay vào góc nhà, nơi bao tải vừa được đặt xuống. Giọng nó lạc đi:
– “Bố mẹ… gọi chú cảnh sát đi! Trong đó có…”
Cả nhà giật mình. Tim tôi như rơi xuống đất. Chồng tôi run rẩy xé vội sợi dây buộc. Bao tải bật tung ra – mùi hôi t;/hối k-inh kh-ủng ập ra nồng nặc. Bên trong không phải gà vịt như vẫn tưởng, mà là…
Bên trong không phải gà vịt như vẫn tưởng, mà là những xấp tiền ướt sũng, xám xịt và bốc mùi ẩm mốc nồng nặc. Xen lẫn giữa những cọc tiền là một chiếc áo khoác cũ nát, thấm đẫm những vệt màu nâu đỏ khô khốc mà thằng bé con tôi – vốn hay xem phim hành động – đã nhìn nhầm là vết m-áu.
Mẹ tôi đứng đó, đôi bàn tay gầy guộc run rẩy, rồi bỗng quỵ xuống sàn nhà, bật khóc nức nở:
– “Con ơi, mẹ… mẹ nhặt được cái bao này ở bụi rậm ven đường lộ sau trận lũ đêm qua. Mẹ thấy nhiều tiền quá, mẹ sợ người ta làm bậy nên mẹ gom hết vào đây mang lên cho vợ chồng con. Trên đường đi, mẹ sợ bị cướp nên phải mua thêm gà vịt, cố tình làm cho nó hôi hám để không ai thèm ngó tới… Còn cái áo kia, là mẹ dùng để thấm nước cho đống tiền này nên nó mới dính bùn đất đỏ au như thế.”
Tôi sững sờ, nhìn đống tiền cáu bẩn và gương mặt khắc khổ, lấm lét của mẹ. Hóa ra, cái mùi hôi thối mà tôi vừa gắt gỏng chê bai ấy lại là lớp vỏ bọc mà mẹ tôi đã dùng cả danh dự và sự an toàn của bà để bảo vệ. Bà sợ con rể khinh, sợ con gái khổ, nên mới lặn lội từ quê lên trong tình cảnh tội nghiệp đến thế.
Chồng tôi vội vàng khóa chặt cửa, mặt biến sắc. Anh đỡ bà dậy, giọng trầm xuống:
– “Mẹ ơi, số tiền này lớn quá, lại nằm trong bao tải vứt ở bụi rậm thì chắc chắn là đồ bất chính. Thằng bé nó đòi gọi cảnh sát là đúng đấy mẹ ạ. Nếu mình giữ lại, nhà mình sẽ gặp họa lớn.”
Vừa dứt lời, tiếng còi xe cảnh sát đột ngột rú vang ngay trước cổng nhà. Tim tôi đập loạn nhịp, còn mẹ tôi thì mặt cắt không còn giọt máu. Chưa kịp định thần, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên:
– “Chúng tôi ở đội hình sự, đề nghị chủ nhà ra phối hợp làm việc!”
Thì ra, số tiền kia liên quan đến một vụ đại án vừa xảy ra ở tỉnh bên, và camera hành trình của một chiếc xe khách đã vô tình ghi lại cảnh mẹ tôi… xách cái bao tải ấy đi.
Kết cục của câu chuyện:
Câu chuyện kết thúc với việc gia đình tôi chủ động giao nộp toàn bộ số tiền. Mẹ tôi ban đầu bị triệu tập để lấy lời khai, nhưng nhờ sự thật thà và lời chứng thực từ người dân địa phương về việc bà nhặt được món đồ, bà không bị truy cứu trách nhiệm. Ngược lại, vì hành động giao nộp số tiền lớn (vốn là tang vật của một vụ lừa đảo xuyên quốc gia), mẹ tôi còn được biểu dương.
Sau sự việc đó, tôi ôm lấy mẹ mà khóc trong ân hận. Tôi nhận ra rằng: Đôi khi sự tử tế và tình yêu thương của cha mẹ có thể mang một hình hài xù xì, hôi hám, nhưng tâm hồn họ thì luôn sạch sẽ và rạng ngời hơn bất cứ thứ gì.