×
×

Thương con tr;a;i còn nhỏ, tôi đi bước nữa để ngôi nhà có bàn tay phụ nữ, ai ngờ lại bắt đầu cuộc sống như đ;i;a ng;u;c của con

Ngày vợ mất, tôi từng nghĩ cuộc đời mình đã gãy đôi, chẳng còn thiết tha gì nữa. Nhưng rồi nhìn thằng bé – giọt máu duy nhất của tôi – tôi buộc lòng phải mạnh mẽ. Ba năm sau, tôi quen và cưới Thắm, cô hàng xóm xinh đẹp, dịu dàng. Cả xóm ai cũng khen tôi có phúc, “gà trống nuôi con” nay đã có người đỡ đần.

Ban đầu, thằng bé quý Thắm lắm. Đi học về là ríu rít kể chuyện với dì Thắm, ăn cơm cũng gắp cho dì miếng ngon. Nhìn cảnh ấy, tôi thở phào: “Ừ, trời thương cha con tôi rồi”.

Nhưng khoảng ba tháng trở lại đây, nó lạ hẳn. Ăn cơm thì ngồi xa, lặng im, không buồn nói một câu. Hễ xong là lủi ngay về phòng. Tôi có hỏi thì nó chỉ ậm ừ “con mệt”. Tôi nghĩ chắc tuổi dậy thì, tâm sinh lý thay đổi nên cũng xuề xoà bỏ qua.

Cho đến một ngày, khi dọn dẹp phòng nó, tôi phát hiện mùi hôi nồng nặc, ngai ngái, như thứ gì bị giấu lâu ngày. Tim tôi bất giác đập mạnh. Tôi lục lọi, và rồi chết lặng khi thấy dưới gầm giường, chăn gối ẩm mốc, vết bẩn loang lổ… Và quan trọng hơn, trong nhật ký học sinh vội nhét trong ngăn bàn, từng dòng chữ run rẩy hiện lên:

“Con sợ dì Thắm lắm… Dì cứ vào phòng con ban đêm… Con nói với bố thì dì sẽ làm bố giận… Con muốn đi xa…”

Cả người tôi như rụng rời, mồ hôi vã ra. Hóa ra, ban đêm, khi tôi đã ngủ, Thắm thường vào phòng tắt điều hòa của con trai tôi đi, nói là tiết kiệm điện. Cô ta cũng không cho con tôi dùng nước nóng để tắm. Hễ thấy con bật nước, cô ta sẽ “trả đũa” bằng cách xả hết nước nóng đi rồi bắt thằng bé tắm nước lạnh. Không ưng ý điều gì, Thắm bắt con đứng ở góc nhà vài tiếng. Cô ta nói chính tôi bảo cô ta làm vậy, gieo rắc vào đầu nó rằng tôi là người bố tồi, muốn vứt bỏ nó. Hình ảnh người phụ nữ dịu dàng, khéo léo bấy lâu nay, trong mắt mọi người là “vợ hiền dâu thảo”, nay bỗng hiện nguyên hình như một cơn ác mộng đang vùi dập con trai tôi.

Tôi đứng chết lặng trước cửa phòng, lòng ngập tràn day dứt: Ba năm qua, tôi đã làm gì? Tôi đã quá tin tưởng, quá mù quáng mà không nhận ra con mình đang kêu cứu.

Ngoài kia, Thắm đang cười nói, nụ cười mà bao người từng ngưỡng mộ. Nhưng trong mắt tôi giờ chỉ còn là lưỡi dao nhọn, lấp lánh sau lớp vỏ ngọt ngào.

Tôi siết chặt cuốn nhật ký, biết rằng từ hôm nay, cuộc sống sẽ không bao giờ còn yên ả nữa…

Ngày ra tòa, Thắm vẫn cố giữ vẻ ngoài đoan trang, rơi nước mắt kể lể:

“Anh à, em chỉ muốn quan tâm, gần gũi thằng bé thôi…”

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, giọng nghẹn lại nhưng dứt khoát:

“Sự quan tâm nào lại biến thành nỗi ám ảnh của một đứa trẻ? Cô không còn tư cách làm vợ, càng không thể làm mẹ.”

Trước những bằng chứng từ cuốn nhật ký và lời khai run rẩy của con trai, hội đồng xét xử quyết định chấp thuận ly hôn, đồng thời mở hồ sơ điều tra hành vi xâm hại. Thắm cúi gằm mặt, vẻ đẹp giả dối từng khiến bao người ngưỡng mộ giờ chỉ còn là một lớp mặt nạ rách nát.

Bước ra khỏi tòa, tôi siết chặt tay con trai. Nó ngẩng lên, đôi mắt ngấn lệ nhưng sáng rỡ hơn bao giờ hết:

“Bố ơi, mình thật sự thoát rồi phải không?”
Tôi ôm con vào lòng, giọng run run:

“Phải, từ nay chỉ còn hai cha con. Bố hứa sẽ không ai làm con sợ hãi nữa.”

Trời hôm ấy đổ mưa nhẹ. Nhưng trong lòng tôi, mưa ấy như rửa sạch mọi bóng tối, để cha con tôi bắt đầu lại – một khởi đầu bình yên sau những ngày tháng đầy ám ảnh.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News