Từ khi chị chồng bỏ chồng, dắt con về nhà ngoại ở, gia đình tôi đảo lộn hết. Căn nhà bốn người vốn chật, nay thêm hai mẹ con, nhưng không phải thế mới khổ, mà khổ nhất là tính khí của chị.
Ngày nào chị cũng gây chuyện. Sáng ngủ đến trưa, ăn xong để bát đũa cho tôi dọn. Con khóc thì dúi vào tay bà nội, còn mình thì nằm bấm điện thoại. Có hôm, tôi đi làm về mệt nhoài, thấy chị quát:
— Cô làm dâu trong nhà này mà để bếp núc bẩn thỉu thế à? Tôi nhìn mà chẳng nuốt nổi cơm!
Tôi nghẹn ứ họng, trong khi mấy ngày nay tôi gần như kiệt sức vì lo cơm nước cho cả nhà.
Cơm nước trong nhà, hầu hết tôi với mẹ chồng xoay xở. Ấy thế mà mỗi bữa ngồi ăn, chị lại buông lời chê bai:
— Sao toàn rau thế này, không có chút thịt cá gì à?
— Nhà mình ăn uống kham khổ thế, chắc con tôi gầy mất…
Nghe những lời đó, tôi chỉ biết cắn chặt môi. Chồng tôi thì thương chị gái, chẳng dám nặng lời. Bố mẹ chồng vì xót con, chỉ rầy rà qua loa rồi im lặng. Người gánh nặng nhất lại chính là tôi.
Chồng tôi nói:
— Thôi, vợ đừng chấp. Chị ấy mới bỏ chồng, tâm lý còn chưa ổn…
Nhưng cái “tâm lý chưa ổn” ấy kéo dài cả tháng. Rồi dần thành cái cớ để chị chẳng phải làm gì.
Đỉnh điểm là hôm đó, tôi vừa nhận lương xong. Đang định để dành đóng học phí cho con, chị đã chìa tay ra trước mặt:
— Em dâu, cho chị mượn ít, mua đồ cho thằng nhỏ. Cô đi làm có lương, tôi thì trắng tay rồi.
Tôi khẽ nói:
— Em cũng có con, phải lo cho nó nữa, chị thông cảm…
Chưa kịp dứt lời, chị đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt tôi:
— Cô keo kiệt! Cô ăn ở thế nào để sau này con cô gặp cảnh như tôi, xem có ai giúp không!
Cả nhà lặng đi. Mẹ chồng run run nói:
— Con ăn nói vừa thôi, đây là tiền nó vất vả đi làm…
Nhưng chị gào ầm lên, làm náo cả xóm:
— Tôi về nhà cha mẹ mình mà còn bị coi thường! Vậy để tôi với con đi ra đường sống cho xong!
Nói rồi, chị lôi con ra cửa. Thằng bé hoảng hốt khóc ré. Cảnh tượng ấy khiến ai cũng rụng rời.
Bố chồng tôi, từ đầu vốn im lặng, bỗng quát lớn:
— Đủ rồi! Con tưởng về đây là muốn làm trời làm đất sao? Đây là nhà chung, chứ không phải chỗ để con hành ai cũng được!
Tiếng quát của ông như nhát dao bổ xuống. Chị chồng sững lại, rồi bật khóc, ôm con lao ra ngoài.
Tối đó, chị không về. Hôm sau, người ta thấy chị bế con sang nhà bạn thân tá túc. Từ đó, căn nhà nhỏ của chúng tôi mới yên tĩnh trở lại.
Mẹ chồng thở dài:
— Nó là con gái, mẹ thương lắm. Nhưng thương không có nghĩa là để nó phá nát cả nhà.
Tôi nhìn đứa con đang ngủ say, lòng nhẹ nhõm hơn. Biến cố ấy khiến cả nhà hiểu một điều: máu mủ ruột rà quý thật, nhưng nếu không biết trân trọng thì tình thân cũng không thể gánh nổi.