×
×

Vị tỷ phú dừng lại bên đường mua bó rau của cụ bà nghèo khổ, không ngờ lại thay đổi cuộc đời

Chiếc xe sang dừng lại bên lề đường, giữa trưa nắng gắt. Người tài xế định xuống mua ít đồ, nhưng người đàn ông phía sau — ông Long, vị tỷ phú kín tiếng của tập đoàn bất động sản lớn — nhẹ giọng nói:
“Để tôi đi.”

Bên vỉa hè, một bà cụ tóc bạc phơ, lưng còng, ngồi nép mình sau rổ rau muống héo. Mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt gầy guộc, đôi mắt vẫn ánh lên sự hiền hậu.

Ông Long bước đến, cúi người:
“Bà ơi, cho tôi xin một bó rau nhé.”
Bà cụ ngẩng lên, thoáng sững sờ. Rồi run run đưa bó rau, nói nhỏ:
“Có mấy ngàn thôi, cậu lấy ăn cho mát.”

Ông Long mỉm cười, đưa bà một tờ tiền lớn.
“Không cần trả lại đâu ạ.”

Khi ông Long cầm bó rau, gió thổi làm tay áo ông xắn lên một chút. Ngay khoảnh khắc ấy, bà cụ nhìn thấy một vết bớt hình giọt nước nằm bên cổ tay phải. Đôi mắt bà mở to, môi run run, tay lẩy bẩy chỉ vào cánh tay ấy.

“Cậu… cậu… cái vết này… từ đâu mà có?”

Ông Long ngạc nhiên:
“Từ nhỏ tôi đã có, sao bà hỏi vậy ạ?”

Bà cụ nghẹn lời, nước mắt chảy dài:
“Cậu… làm ơn… đi với tôi một chuyến. Chỉ một lát thôi, tôi van cậu.”

Người tài xế định ngăn, nhưng ông Long chần chừ giây lát rồi gật đầu. Chiếc xe chậm rãi rẽ vào con ngõ nhỏ, dừng trước căn nhà cấp bốn cũ kỹ.

Bà cụ mở tủ, lấy ra một chiếc hộp gỗ đã sờn màu thời gian. Bên trong là một mảnh vải bọc chiếc vòng bạc nhỏ, khắc tên: “Minh Long – 3 tháng tuổi”.
“Cậu… 25 năm trước, nhà tôi cháy lớn, thằng con trai tôi mới 3 tháng bị thất lạc… Tôi tìm nó cả đời, chỉ nhớ nó có vết bớt này trên tay…”

Ông Long chết lặng. Tim ông đập dồn dập.
Trong trí nhớ mờ ảo của ông, có hình ảnh một người phụ nữ ôm mình giữa khói lửa, rồi một bàn tay khác kéo đi…

Kết quả xét nghiệm ADN sau đó xác nhận: bà cụ chính là mẹ ruột của ông Long.

Ngày nhận lại mẹ, ông quỳ xuống trước căn nhà cũ, nghẹn ngào:
“Con xin lỗi vì để mẹ phải khổ cả đời…”

Bà cụ cười, nước mắt giàn giụa, đưa bó rau muống lên tay con:
“Không… mẹ mới là người có lỗi. Mẹ cứ nghĩ con đã mất… Ai ngờ, trời thương, cho mẹ gặp lại con, giữa chợ đời tấp nập…”

Bó rau ấy, ông Long không bao giờ ăn. Ông mang nó về, ép khô trong khung kính, đặt trên bàn làm việc — như một lời nhắc nhở rằng cội nguồn và tình mẹ là thứ tài sản quý giá nhất mà không tỷ phú nào có thể mua được.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News