×
×

Vợ tôi ôm bụng bầu tháng thứ 8 ra chợ bán chuối, nhưng biến cố xảy ra, cô ấy đã rời bỏ tôi ra đi mãi mãi

Trời vừa tang tảng sáng, Lan – bụng bầu lặc lè ở tháng thứ bảy – khẽ trở mình ngồi dậy. Ánh đèn dầu leo lét trên bàn thờ còn tỏa hương nhang mới thắp. Chị gói mấy nải chuối chín vàng óng, cẩn thận xếp vào rổ tre. Chồng chị, anh Hòa, ngái ngủ dụi mắt:

– Em để đó, mai anh gánh đi bán cho. Em nặng nề thế rồi, ráng nghỉ ngơi đi.

Lan mỉm cười, bàn tay vuốt nhẹ lên bụng:

– Em đi thì người ta thương, dễ mua nhanh hơn. Mình sắp có thêm một miệng ăn, phải tranh thủ từng đồng. Anh ở nhà lo dọn dẹp, nấu cơm trưa đi nhé, em về còn có cái ăn.

Anh Hòa thở dài, nhìn dáng vợ xiêu vẹo bước ra sân mà lòng nhói buốt.

Con đường ra chợ sớm còn đẫm sương, Lan hì hục đẩy chiếc xe đạp cà tàng, phía sau chất rổ chuối thơm lừng. Vừa tới chợ, đã có vài bà mua vội nải chuối chín để kịp cúng sớm. Lan mừng lắm, miệng không ngớt cảm ơn. Trong đầu chị cứ nghĩ đến hình ảnh ngày mai sẽ ghé tiệm tạp hóa mua bộ đồ sơ sinh nho nhỏ cho con.

Chợ sáng hôm đó nhộn nhịp khác thường. Người chen kẻ lấn, tiếng mặc cả, tiếng gọi nhau í ới. Lan ngồi nép ở góc, vừa bán vừa xoa bụng thủ thỉ với đứa bé:

– Ráng chờ mẹ con nhé, mẹ bán hết chỗ chuối này là mình có áo mới rồi.

Bất chợt, từ đầu chợ vang lên tiếng gào thất thanh. Một chiếc xe tải lớn mất lái, lao thẳng vào đám đông. Mọi người hoảng loạn, bỏ chạy tán loạn. Lan chưa kịp định thần thì một luồng gió mạnh hất tung chị cùng rổ chuối ra mặt đường. Cơn đau nhói buốt ập đến. Chị chỉ kịp thét lên:

– Con ơi…!


Tin dữ truyền về, anh Hòa bủn rủn rụng rời chân tay, quẳng nồi cơm vừa đặt lên bếp, chạy vội ra chợ. Khi đến nơi, anh chỉ thấy những vết máu loang đỏ trên nền đường, vợ anh đã nằm im lìm, đôi bàn tay vẫn ôm tròn lấy bụng như muốn che chở đứa con. Người ta đưa vội chị vào bệnh viện.

Ca mổ cấp cứu kéo dài suốt nhiều giờ. Đứa bé cất tiếng khóc chào đời giữa mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Nhưng Lan thì đã ra đi mãi mãi.

Anh Hòa ngồi thẫn thờ ngoài hành lang, nước mắt cứ chảy dài. Bác sĩ trao vào tay anh đứa con đỏ hỏn, yếu ớt mà ấm áp lạ thường. “Vợ anh đã bảo vệ con đến giây phút cuối cùng,” bác sĩ nói khẽ.

Anh nhìn con, lòng quặn thắt nhưng cũng dấy lên niềm tin mơ hồ. Ngoài kia, trời đã ngớt mưa, ánh nắng mỏng manh rơi xuống, chiếu lấp lánh qua ô cửa kính.

Trong tiếng khóc yếu ớt của đứa trẻ, anh Hòa nghe thấy cả hơi thở của vợ mình còn đâu đây. Lan đã đi, nhưng mầm sống chị giữ lại đã kịp nảy chồi.

Anh ôm con sát vào ngực, thì thầm:
– Con ơi, mẹ con mất rồi… nhưng cha sẽ thay mẹ nuôi con lớn khôn.

Và trong đôi mắt nhòe ướt ấy, một tia sáng nhỏ nhoi vẫn lóe lên – tia sáng của hi vọng, của sự sống vừa được gìn giữ từ trong bão tố.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News