×
×

10 năm lặng lẽ làm mẹ đơn thân, tôi cũng chờ được tới ngày này

BÓNG NGƯỜI TRỞ VỀ TRONG 10 CHIẾC LEXUS

Tôi sinh ra và lớn lên ở xóm Núi của thị trấn Tân Khê, nơi người ta coi lời đồn còn nặng hơn cả đá núi. Năm tôi hai mươi, tôi trở về nhà sau hai năm đi làm ở thành phố, bụng mang dạ chửa. Tôi không nói bố đứa bé là ai, và cũng chẳng ai tin tôi nếu tôi có nói. Vậy là cả xóm, từ người già đến trẻ con, đều chỉ trỏ:

— Con Mai nó chửa hoang đó.
— Đi làm ăn xa mà mang cái bụng về, chắc phải gặp ai đại gia mới chịu vậy.
— Loại con gái lăng loàn, mất nết.

Tôi cúi đầu bước qua những tiếng xì xầm đó mỗi ngày. Không cãi. Không thanh minh. Không khóc. Bởi tôi hiểu: giữa cái xóm nhỏ này, lời giải thích không bao giờ mạnh bằng lời đồn.

Bố mẹ tôi thì giận, nhưng giận theo cách đau lòng. Mẹ chửi tôi là “đồ ngu”, bố thì lặng im đến phát sợ. Nhưng dù giận đến đâu, họ vẫn không bỏ tôi. Mẹ tôi đỡ đẻ cho tôi ngay trong căn buồng nhỏ cuối nhà. Khi đứa bé oe oe cất tiếng khóc, mẹ quay mặt vào vách lau nước mắt.

Thằng bé của tôi – thằng Kha – trắng trẻo, mắt đen và sâu như bầu trời đêm. Nhìn nó, tôi như quên hết mọi tủi nhục. Tôi đặt tên nó như vậy, là mong con lớn lên kiên định như dòng nước suối Kha Khê – dù có bị đá chắn ngang cũng vẫn chảy qua được.

Tôi làm đủ nghề để nuôi con: rửa bát quán ăn buổi sáng, bán hàng tạp hóa buổi trưa, tối lại nhặt ve chai. Trong suốt mười năm, tôi gần như không có ngày nghỉ. Có những hôm trời mưa tầm tã, tôi gánh bao ve chai nặng trĩu, thằng Kha chạy theo sau che cho tôi bằng cái áo mưa con nít. Nó nói:

— Mẹ ơi, sau này con lớn, con sẽ mua nhà to cho mẹ, để mẹ khỏi phải dầm mưa.

Tôi cười, nhưng trong lòng đau thắt. Tôi không cần nhà to, tôi chỉ mong thằng bé không mang tiếng “đứa con không cha”.

Nhưng đời đâu để tôi yên. Mỗi khi nó đi học, người ta vẫn xì xào:

— Mẹ nó là đồ lăng loàn.
— Không biết cha nó là thằng nào.
— Chắc loại qua đường thôi.

Thằng nhỏ nghe được nhưng không nói gì. Nó chỉ nắm tay tôi chặt hơn mỗi chiều tan học.

Năm Kha tròn mười tuổi, nó cao bằng vai tôi, gương mặt đã phảng phất nét người lớn. Cùng năm đó, xóm Núi bắt đầu đổi thay: đường được tráng nhựa, cột đèn được dựng lên, người lạ bắt đầu qua lại nhiều hơn. Nhưng dù xóm có đổi thay, ánh mắt người ta nhìn hai mẹ con tôi thì vẫn cũ kỹ như ngày nào.

Cho đến buổi chiều hôm ấy.

Hôm đó trời nắng gắt, mặt đường nóng đến mức hơi bốc lên như khói. Tôi vừa dọn hàng tạp hóa ra thì nghe tiếng ồn ào phía đầu xóm. Người ta reo lên:

— Xe gì mà sang vậy trời?
— Lexus à? Mà tới cả chục chiếc lận!

Tôi còn chưa hiểu chuyện gì thì một hàng dài 10 chiếc Lexus đen bóng nối đuôi nhau tiến vào con đường nhỏ trước nhà tôi, dừng bánh đồng loạt, im ắng đến rợn người.

Cửa xe mở.

Một hàng vệ sĩ mặc vest đen bước xuống trước, đứng hai bên. Rồi từ chiếc xe giữa đoàn, một người đàn ông cao lớn, dáng lịch lãm, mặc bộ suit xám bước ra. Khuôn mặt anh ta góc cạnh, ánh mắt sắc nhưng bình thản, mái tóc chải gọn tinh tươm. Anh nhìn quanh xóm một lượt, rồi hướng thẳng đến nhà tôi.

Tôi đứng chết lặng. Xóm Núi đứng luôn tại chỗ. Bà Tư bán nước còn đánh rơi cả cái ca inox xuống đất.

Người đàn ông ấy đi thẳng đến trước mặt tôi, dừng lại vài giây như để chắc chắn điều gì đó. Rồi anh quỳ xuống.

Anh quỳ. Ngay trước sân nhà tồi tàn của tôi.

Bố mẹ và hàng xóm đều há hốc miệng. Tôi không còn thở được.

Anh ngẩng đầu, giọng trầm ấm:

— Mai… anh đến muộn quá.

Tim tôi đau nhói như bị ai bấu chặt.

Đúng, đó là anh – Phong. Người đàn ông mà tôi từng yêu đến cùng cực, nhưng vì một lý do nghiệt ngã, chúng tôi phải rẽ hai hướng.

Xóm Núi xì xào:

— Trời đất… đẹp trai quá vậy?
— Đại gia hả?
— Không lẽ là cha thằng nhỏ?

Phong đứng dậy, quay sang nhìn Kha. Đôi mắt anh lúc ấy mềm lại, như chứa cả bầu trời.

— Con… phải không?

Thằng Kha không biết làm gì, chỉ ngơ ngác nhìn tôi. Tôi gật đầu, nước mắt rơi.

Và ngay giây đó, Phong quỳ xuống lần nữa — lần này là trước mặt con trai tôi.

— Ba xin lỗi vì đã để con và mẹ con chịu khổ suốt từng ấy năm.

Kha bật khóc. Tôi cũng khóc. Cả xóm Núi im phăng phắc.

Phong đứng lên, quay về phía hàng xóm, giọng rõ và lạnh:

— Mười năm nay, hai mẹ con tôi bị các người xúc phạm, khinh bỉ, chế giễu. Hôm nay, tôi đến để nói rằng:
Mai không lăng loàn. Con trai tôi không phải con hoang. Lỗi là ở tôi — không phải họ.

Gió buổi chiều như đứng lại.

Không ai trong xóm dám nói một lời.

Phong kể rằng sau khi tôi rời đi, gia đình anh bị kéo vào một cuộc đấu đá kinh doanh. Anh bị buộc phải cắt đứt mọi liên hệ với tôi nếu không muốn nguy hiểm ập đến. Anh đã cố tìm tôi suốt nhiều năm nhưng không có tung tích. Mãi đến khi công ty anh mở chi nhánh ở Tân Khê, anh mới nghe thông tin về một phụ nữ nuôi con một mình ở xóm Núi… có đôi mắt rất giống đôi mắt anh.

Phong nhìn tôi, như đã chờ giây phút này rất lâu:

— Mai… anh muốn bù đắp cho hai mẹ con. Em cho anh cơ hội nhé?

Tôi hỏi, giọng nghẹn:

— Còn gia đình anh? Có phản đối nữa không?

Phong mỉm cười nhẹ, ánh mắt đầy kiêu hãnh:

— Anh giờ là người quyết định. Không ai có quyền chia rẽ chúng ta nữa.

Rồi anh quay sang nắm tay Kha:

— Con có cho ba được làm ba không?

Thằng nhỏ ôm lấy anh, khóc nấc:

— Ba… con đợi ba lâu lắm rồi.

Ngày hôm đó, cả xóm Núi im lặng nhìn người đàn ông bước vào nhà tôi như bước vào cuộc đời của hai mẹ con tôi một lần nữa. Không ai còn dám nói tôi “lăng loàn”, “không chồng mà chửa”. Không ai còn dám nhìn Kha bằng ánh mắt thương hại.

Bởi chỉ trong một buổi chiều, sự thật đã vặn ngược lại tất cả lời đồn mà người ta xây dựng suốt mười năm trời.

Phong dọn về thị trấn, sửa lại nhà cho bố mẹ tôi, đưa Kha đi học trường tốt. Tôi mở tiệm tạp hóa lớn hơn, không còn phải dầm mưa vượt gió nữa. Mọi thứ bắt đầu sáng dần như mặt trời sau cơn giông.

Một buổi tối, khi tôi đang xếp lại đống hàng mới nhập, Phong đứng sau lưng tôi, vòng tay ôm lấy eo tôi, nói nhỏ:

— Mười năm rồi, anh mới có lại gia đình của mình. Mai… cảm ơn em đã không bỏ cuộc.

Tôi tựa đầu vào vai anh, mắt cay cay:

— Cảm ơn anh… vì đã quay lại.

Và trong khoảnh khắc ấy, tôi biết:

Cuộc đời có thể nhẫn tâm vào lúc ta yếu nhất.
Nhưng hạnh phúc… luôn có cách tìm đường về nơi nó thuộc về.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News