LÁ SỐ ĐẸP NHƯNG PHẬN NGƯỜI KHÓC
Thị trấn Lục Bình vào cuối tháng sáu thường nóng hầm hập như một cái lò. Nhà bà Sen nằm ở cuối con đường đất, mái ngói cũ kỹ nhưng bên trong lại luôn nhộn nhịp tiếng cãi nhau. Từ ngày con trai bà — Long — cưới vợ, căn nhà vốn yên tĩnh bỗng ầm ĩ như chợ.
Vy, con dâu mới, bụng mang bầu tám tháng, đi đứng nặng nề, mệt nhọc. Long thương vợ, nhưng mẹ anh thì lúc nào cũng cau có:
— Con dâu gì mà chậm chạp như rùa! Tám tháng mà trông như sắp đẻ tới nơi.
Vy chỉ cúi đầu. Cô quen rồi.
Hôm ấy bà Sen đi xem tử vi. Bà vốn tin thầy bói đến mức xem giờ xuất hành còn phải chờ thầy chọn. Lần này, bà muốn xem lá số cho cháu nội.
Thầy Đoàn, nổi tiếng nhất vùng, vuốt râu nói:
— Đứa bé này… nếu sinh thường, lá số bình bình. Nhưng nếu sinh sớm, trước ngày 15 tháng này, thì lá số cực đẹp. Đủ “cát tinh” tụ hội: Phúc Đức – Thiên Việt – Tả Hữu – Thiên Khôi – Thiên Quý. Đứa trẻ sau này sẽ thông minh tuyệt đỉnh, làm nên nghiệp lớn.
Bà Sen sáng bừng mắt:
— Vậy… phải sinh ngay hả thầy?
— Càng sớm càng tốt. Qua hạn là lỡ vận.
Bà gật đầu cái rụp, vui đến mức quên cả trả tiền thầy. Về đến nhà, bà đập bàn:
— Vy! Mai đi bệnh viện mổ.
Vy giật mình, tái mặt:
— Mẹ ơi… mới tám tháng mà, bác sĩ bảo phải đủ ngày đủ tháng mới tốt…
— Bác với chả sĩ! Thầy Đoàn phán rồi. Con cháu nhà này phải có lá số đẹp, biết chưa?
Long bước vào can ngăn:
— Mẹ! Để con đưa Vy đi khám, bác sĩ cho mổ thì mổ…

Bà Sen gạt tay:
— Cưới vợ mà nhu nhược thế? Mẹ nói là phải nghe!
Vy ôm bụng, nước mắt rưng rưng:
— Con sợ… con lo cho con của con…
Nhưng bà Sen không nghe. Bà ép bằng được. Long đứng giữa một bên mẹ, một bên vợ, cuối cùng đuối lý mà im lặng.
Sáng hôm sau, Vy bị đưa đi mổ sớm.
Thằng bé Bim chào đời khi mới hơn 8 tháng thai. Vậy mà kỳ lạ thay — nó khỏe mạnh, da hồng hào, tiếng khóc vang như sấm. Con bé điều dưỡng còn trầm trồ:
— Trộm vía… sinh non mà thế này thì khỏe hơn cả trẻ đủ tháng!
Bà Sen càng tin thầy tử vi phán đúng. Bà khoe khắp xóm:
— Cháu tôi lá số đẹp lắm! Thánh nhân phù hộ đó!
Ba năm đầu đời, Bim lớn nhanh như thổi. Mập mạp, ít bệnh, chẳng bao giờ sốt một lần. Ai nhìn cũng bảo “đứa trẻ có phúc”.
Chỉ có một điều… suốt ba năm ấy, Bim không biết nói.
Vy lo lắng:
— Con ba tuổi rồi mà không nói được tiếng nào. Mẹ ơi con sợ…
Bà Sen quắc mắt:
— Chậm nói thôi! Con trai nhà này ai chẳng chậm nói? Không có gì hết!
Vy đưa con đi khám nhưng bác sĩ nói phải theo dõi thêm. Bà Sen nhất quyết không cho đưa đi xa, sợ “dán cái mác bệnh vào cháu bà”.
Long lúc ấy mải làm công trình xa, ít về, cũng không quyết đoán để bảo vệ vợ con.
Đến năm Bim tròn bốn tuổi, Vy tự ý đưa con lên bệnh viện tỉnh.
Kết quả khiến cô ngã quỵ:
— Bim mắc rối loạn phổ tự kỷ.
Mức độ trung bình – cần can thiệp lâu dài.
Vy ôm con, khóc nghẹn. Long nghe tin, chạy đến, mặt tái không còn giọt máu.
Khi hai vợ chồng mang kết quả về nhà, bà Sen gào lên:
— Đồ nói bậy! Thằng Bim là cháu nội tôi, lá số đẹp như tranh, phúc tinh đầy người, làm sao mà bệnh tật được?
Vy run run giơ giấy tờ:
— Đây là kết luận của bác sĩ… Mẹ coi đi…
Bà Sen xé toạc kết luận, quăng xuống đất.
— Bim nó bị vậy là do tại tụi bây không biết chăm con! Tụi bây làm hư cháu tao!
Long gắt:
— Mẹ! Mẹ chính là người bắt Vy mổ sớm khiến con yếu—
Chưa kịp nói hết câu, bà đã tát Long một cái:
— Tao nuôi mày lớn để mày vô ơn vậy hả?
Rồi bà quay sang con dâu, chỉ thẳng mặt:
— Tụi bây mang thằng nhỏ đi đi. Tao không nuôi cái đứa bệnh hoạn này! Nhà này không có chỗ cho người không biết làm cha làm mẹ!
Vy ôm con chạy ra cửa trong tiếng nấc.
Long đuổi theo, nhưng bà Sen đứng chắn trước sân, hét:
— Con tao thì tao đuổi được!
— Còn cháu tao, không ai được mang đi! Nó ở đây để tao dạy!
Câu nói đó như nhát dao đâm vào lòng Vy.
Cô bế Bim, vừa khóc vừa chạy về hướng nhà ngoại.
Nhà mẹ đẻ Vy ở xã Cổ Lâm, cách Lục Bình gần 20km. Bà ngoại thấy con gái và cháu rơi rớt tàn tạ thì ôm vào lòng:
— Con về đây rồi… đừng khóc nữa…
Ông ngoại thì mặt đỏ gay vì tức:
— Nhà bên đó quá đáng quá rồi!
Nhưng điều khiến Vy nghẹn nhất chính là khi ông bà cắm sổ hưu để vay 150 triệu cho cô đưa Bim đi can thiệp.
— Ba mẹ… sao làm vậy?
— Chữa cho cháu ngoại của ba mẹ, ba mẹ đâu tiếc gì.
Từ đó, Vy và con ở lại nhà ngoại. Mỗi ngày đưa Bim đến trung tâm giáo dục đặc biệt ở thị trấn.
Bim chậm, nhưng ngoan. Vy kiên trì kèm từng chút một. Có những ngày liệu pháp khiến Bim khó chịu, hét lên, cào cấu mẹ. Cô vẫn ôm con, nước mắt rơi mà lòng không cho phép bỏ cuộc.
Long lúc đầu im lặng theo mẹ. Nhưng đêm nào anh cũng nhớ tiếng con cười, nhớ những lần Bim ôm cổ ba, nhớ ánh mắt vợ trước khi rời khỏi nhà.
Một lần anh lén đến trung tâm để nhìn con. Chàng trai từng tin tử vi ấy đứng chết lặng khi thấy con trai thiếu tập trung, ngồi một mình, mắt lơ đãng nhìn tường.
Vy phát hiện anh, cúi xuống kéo áo giấu vết cào trên tay.
Long bật khóc ngay tại chỗ.
Tối đó, anh nhắn tin:
“Vy… anh sai rồi. Anh muốn bù đắp. Em có cho anh cơ hội không?”
Vy không trả lời. Nhưng Long không bỏ cuộc.
Từ hôm sau, anh lén chuyển tiền qua tài khoản cô. Mỗi tháng vài triệu, lúc có việc làm thì hơn. Tất cả anh đều giấu mẹ.
Ba năm như vậy.
Vy biết hết. Cô không nhận anh ngay, nhưng cô thấy được sự kiên trì.
Bim lên 7 tuổi — điều kỳ diệu xảy ra.
Một hôm bé cầm cuốn sách tranh mang lại cho Long (hôm đó Long đứng từ xa nhìn con). Bé ú ớ rồi… bật ra tiếng đầu tiên:
“B…a…”
Long quỳ sụp xuống đất, khóc như một đứa trẻ.
Vy và ông bà ngoại cũng bật khóc. Bim ôm ba lần đầu tiên sau 3 năm.
Từ đó, Bim tiến bộ nhanh. Bé có thể giao tiếp cơ bản, viết được tên mình, cười nhiều hơn, thân thiết hơn.
Sáu năm kiên trì, cuối cùng Bim có thể hòa nhập với trẻ cùng trang lứa — tuy chậm hơn, nhưng đã vượt qua ngưỡng “tự kỷ không tiến triển”.
Vy cảm ơn trời đất. Long càng biết ơn vợ.
Và rồi một ngày, Long quyết định:
— Vy… cho anh về với hai mẹ con được không?
— Em không muốn về nhà cũ…
— Vậy anh dọn sang đây. Nhà em… cũng là nhà anh.
Vy nhìn Bim. Thằng bé chạy ra ôm chân ba. Cô gật đầu.
Long chuyển sang nhà ngoại sống.
Khi tin Long dọn sang nhà vợ lan ra, cả xóm Lục Bình xôn xao như ong vỡ tổ. Bà Sen nghe tin thì gần như rụng tim. Bà tức tốc xách giỏ chạy sang tìm cháu.
Bà gào trước cổng:
— Thằng Bim! Bà nội tới đón con về đây!
— Long! Mày mở cửa cho mẹ!
Ông ngoại bước ra, giọng lạnh như băng:
— Bà đi về đi. Đây không phải nhà bà. Cửa này không mở cho những người từng đuổi cháu tôi đi.
Bà Sen sững người:
— Tôi… tôi là bà nội mà!
— Khi cháu tôi cần bà nhất, bà ở đâu?
— Khi con bé Vy khóc ngất ôm con chạy về đây, bà ở đâu?
— Khi tôi phải cắm sổ hưu chữa bệnh cho cháu ngoại, bà ở đâu?
Bà Sen nghẹn lời. Mọi thứ ùa về trong đầu bà: những câu chửi, sự cố chấp, niềm tin mù quáng vào tử vi khiến cháu mình bị sinh sớm, rồi lại đổ lỗi cho con cái, rồi đuổi họ đi…
Long bước ra. Bà mừng rỡ:
— Con về đi với mẹ! Đừng ở đây nữa!
Long lắc đầu:
— Con ở lại đây. Đây là gia đình con.
— Mẹ xin lỗi mà, Long…
— Mẹ xin lỗi Vy chưa?
— Mẹ…
Vy bước ra. Mặt cô không giận, chỉ buồn.
— Mẹ về đi. Khi nào mẹ biết thương con thương cháu thật lòng… nhà này vẫn mở cửa.
Bà Sen bật khóc, quỳ xuống sân:
— Mẹ sai rồi… mẹ sai nhiều lắm… Vy, con cho mẹ gặp cháu… một lát thôi…
Vy nhìn Bim. Thằng bé chẳng nhớ gì, chỉ tò mò nhìn “người bà” đang khóc.
Vy thở dài, mở cổng.
Bà Sen ôm cháu vào lòng, khóc nấc:
— Cháu của bà… bà xin lỗi…
Lần đầu tiên, bà khóc vì biết mình đã đánh đổi quá nhiều vì một “lá số đẹp”.
Một thời gian sau, bà Sen thay đổi hoàn toàn: bỏ tử vi, xem lại cách sống của mình, đến xin lỗi thông gia, xin lỗi Vy, bù đắp lại cho Bim từng chút.
Gia đình hai bên dần hàn gắn. Long đi làm gần nhà ngoại. Vy mở tiệm nhỏ dạy trẻ đặc biệt. Bim lớn lên, tuy không hoàn hảo như bà từng kỳ vọng, nhưng sáng sủa, hiền lành, biết ôm mẹ mỗi sáng và biết nói “Bà ơi con thương bà” mỗi lần sang thăm.
Và bà Sen lúc nào cũng khóc khi nghe câu ấy.
Vì bà hiểu, cuối cùng, thứ đẹp nhất đời người… không phải lá số, mà là tình thương biết sửa sai.