“Di Chúc Để Lại Cho Một Chú Chó”
(Truyện ngắn – 3000 từ)
Ở vùng trung du lặng gió của thị trấn Phù Vân Sơn, có một ngôi nhà ba tầng màu vàng nhạt nằm khiêm nhường bên con đường trải nhựa đã cũ. Ngôi nhà này từng là của ông Lâm Quang, một doanh nhân tự lập, khiến cả vùng nể trọng vì cuộc đời ông đi lên từ đôi bàn tay trắng. Khi còn khỏe mạnh, ông Lâm từng nói một câu nghe như đùa nhưng lại khiến bạn bè thân thiết nhớ mãi:
“Tiền bạc của tôi… không để lại cho người không biết quý trọng tình nghĩa.”
Không mấy ai hiểu câu ấy, cho đến khi cỏ trên mộ ông còn chưa kịp xanh, bi kịch gia đình bắt đầu hiện rõ.
1. Ngày đưa tang – ngày mở ra sự thật phũ phàng
Đám tang của ông Lâm diễn ra vào một sáng cuối thu. Trời lạnh dần, gió thổi hun hút qua những rặng tre đầu làng. Trong tiếng khóc than và tiếng kinh cầu siêu vọng ra từ gian nhà chính, duy nhất một người không nói nên lời – Lâm Vy, cô con út duy nhất và cũng là người gần gũi với ông nhất.
Ba người anh trai đứng thành hàng trước sân:
Lâm Quang Đạt – anh cả, làm kinh doanh bất động sản.
Lâm Quang Huy – anh hai, mở công ty vận tải.
Lâm Quang Minh – anh ba, làm chủ một chuỗi cửa hàng nội thất.
Lâm Quang Đình – anh tư, công tác ở nước ngoài vừa bay về.
Họ mặc áo tang trắng, nhưng ánh mắt lại không chứa nổi nét u buồn thật sự. Sau khi trời vừa đất lạnh, họ đã thì thầm với nhau, bàn chuyện không phải là nỗi đau mất cha, mà là khối tài sản mà ông để lại.
Ông Lâm vốn sở hữu:
2 khu đất mặt tiền trung tâm thị trấn,
3 sổ tiết kiệm,
cổ phiếu trong hai công ty,
nhà cửa và các tài sản giá trị khác,
Tổng ngạch tài sản không dưới vài chục tỷ.
Trong đám tang, người ta chỉ thấy Lâm Vy ngồi lặng, ôm chú chó nhỏ tên Bắp – giống chó phốc lai mà ông Lâm nuôi từ lúc nó chỉ bằng bàn tay. Bắp quấn quýt bên ông như hình với bóng, thậm chí buổi tối nó còn nằm dưới chân giường ông mà ngủ.
Vy bế nó như ôm một phần ký ức của cha.
2. Một câu nói – cắt đứt tình thân
Ba ngày sau khi ông Lâm được an táng, cỏ trên mộ còn chưa kịp bén rễ, bốn anh trai đã kéo nhau về nhà để… chia tài sản.

Vy ngồi trong góc phòng, cả gương mặt trắng bệch. Cô chưa từng nghĩ anh em ruột lại vội vàng đến thế. Nhưng điều tồi tệ nhất chưa dừng lại ở đó.
Anh cả Đạt chống nạnh nói:
– Con gái lấy chồng như bát nước hất đi. Bố để tài sản lại, đương nhiên phải chia cho bốn anh em trai. Vy có chồng rồi, bên đó lo cho nó.
Anh hai chen vào:
– Với lại nó có cần gì đâu. Bố lúc sống thương nó nhất rồi, giờ để lại cho nó chú chó là hợp lý.
Vy cắn môi đến bật máu.
Chú chó… chỉ một con chó thôi sao?
Còn bao năm cô chăm sóc cha khi ông bệnh?
Còn tất cả những lúc anh em họ mải kinh doanh, chỉ có cô ở bên ông?
Anh ba, anh tư không ai bênh cô. Tất cả đều gật gù như đúng lẽ phải.
Lâm Vy chỉ cúi đầu nói nhỏ:
– Em không tranh giành. Các anh muốn chia gì thì chia. Em… chỉ xin giữ con Bắp. Nó là kỷ niệm cuối của bố.
Cô nói xong, ký tên vào biên bản nhường hết quyền lợi. Các anh nhìn nhau khoái chí, nghĩ rằng đã “thuận buồm xuôi gió”.
Không ai biết rằng, chính quyết định ấy đã thay đổi toàn bộ cuộc đời họ.
3. Di chúc bí mật – luật sư xuất hiện
Một tuần sau, khi bốn người anh đang bận tính toán xem bán đất nào trước để “chốt lời”, thì có một người đàn ông lạ đến nhà.
Ông mặc vest, tay cầm cặp táp đen, xưng danh là luật sư Phạm Văn Thuyết, trợ lý pháp lý của ông Lâm.
Giọng ông Thuyết điềm tĩnh:
– Tôi đến để công bố di chúc thật mà ông Lâm đã lập trước khi mất.
Bốn anh trai nhìn nhau – “thật” nghĩa là sao? Hóa ra bản chia tài sản họ tự phân tuần trước chẳng hề có giá trị.
Luật sư mở cặp, đặt một tập hồ sơ dày lên bàn.
– Ông Lâm biết trước tính các con. Ông sợ sau này các anh vì tiền mà quên tình nghĩa, nên đã lập một bản di chúc rất… đặc biệt.
Và rồi, câu nói khiến cả căn phòng rơi vào im lặng:
– Toàn bộ tài sản của ông Lâm – đất đai, nhà cửa, sổ tiết kiệm, cổ phiếu – đều được để lại cho chú chó tên Bắp.
Người nào chọn chăm sóc chú chó, sẽ được toàn quyền thừa kế.
Bốn người anh đứng bật dậy.
– CÁI GÌ?!
– Ông ấy đùa sao?
– Di chúc kiểu gì kỳ cục vậy?!
Luật sư thản nhiên:
– Di chúc hợp pháp, có công chứng, có người làm chứng. Ông Lâm đã chuẩn bị rất kỹ. Nếu các anh không đồng ý, tòa sẽ căn cứ theo đúng di chúc này.
Họ cứng họng.
4. Sự thật dần lộ – lý do người cha làm vậy
Luật sư Thuyết nhìn qua cửa sổ, giọng trầm xuống:
– Ông Lâm rất cô đơn trong những năm cuối đời. Các anh bận công việc, bận gia đình… chỉ còn Vy chăm sóc cho ông. Nhưng ông biết nếu ghi thẳng tên Vy vào di chúc, mấy anh sẽ phản đối, sẽ tranh chấp.
Thế nên ông dùng cách này… để thử lòng các anh.
Ông mở đoạn ghi âm cuối cùng của ông Lâm.
Giọng người đàn ông già nua, yếu ớt nhưng dứt khoát vang lên:
“Ai chọn con chó… nghĩa là người ấy chọn tình nghĩa, không chọn tiền.
Người ấy xứng đáng nhận tài sản của tôi.”
Cả bốn người anh tái mặt.
5. Cuộc tranh giành chú chó – nhưng Vy không tham
Tin tức lan khắp nhà. Chú chó Bắp vốn nhỏ bé, hiền lành, nay trở thành “kho báu” mà ai cũng muốn đoạt lấy.
Anh cả đến nhà Vy:
– Vy, đưa con chó đây. Anh là anh cả, anh có trách nhiệm chăm sóc nó.
Anh hai thì gọi điện, nịnh nọt:
– Em út à, đưa anh nuôi đi, anh thương nó lắm.
Anh ba lén đến tìm chồng Vy thỏa thuận đổi “đất” lấy con chó.
Anh tư thậm chí đề nghị trả tiền mặt để Vy nhượng lại.
Còn Lâm Vy?
Cô chỉ ôm chú Bắp vào lòng, nhẹ giọng:
– Em không giành tài sản. Em chỉ muốn giữ lại kỷ niệm của bố. Dù tài sản này thuộc về ai… cũng được.
Bắp là của em. Em không bán, không đổi, không đưa cho ai.
Câu trả lời ấy khiến các anh đứng hình.
6. Bắt đầu lục đục – tài sản hóa ra là trò thử lòng
Không ai chịu thua ai. Bốn người đàn ông, từng thành đạt, giờ biến thành những kẻ tranh giành một con chó.
Có người thuê người đến theo dõi Vy.
Có người cố tìm cách lôi chó ra khỏi nhà.
Có người gây sức ép với chồng Vy.
Thậm chí họ còn kiện nhau ra xã, rồi xã chuyển hồ sơ lên huyện vì “tranh chấp quyền nuôi chó”, khiến cả thị trấn cười ngất.
Luật sư Thuyết chỉ ngồi quan sát, ánh mắt đầy tiếc nuối.
– Nếu ông Lâm biết các anh thành ra thế này… chắc ông buồn lắm.
7. Một biến cố lớn – chú chó bị bắt cóc
Một đêm mưa đầu mùa, khi Vy đang ngủ, cửa sổ bị cạy.
Ai đó lẻn vào, bế chú Bắp đi mất.
Vy bật dậy hốt hoảng, chạy theo trong vô vọng.
Tiếng cô gào lên giữa đêm mưa xé toang không gian:
– TRẢ BẮP LẠI CHO TÔI!!
Tin này lan đến tai bốn người anh. Họ bắt đầu nghi kỵ lẫn nhau:
– Mày bắt đúng không?
– Tao không thèm làm trò mất dạy đó!
– Đừng đổ lên đầu tao!
Gia đình vốn đã rạn nứt, nay càng tan nát.
Nhưng rồi camera hàng xóm ghi lại được hình ảnh kẻ bắt Bắp: không phải ai trong bốn người anh, mà là nhóm người lạ – chuyên trộm chó để bán.
Các anh im bặt.
Không ai ngờ một biến cố nhỏ lại phá tan lòng tham trong họ.
8. Bốn anh trai cùng đi tìm chú chó
Vy suy sụp đến mức ngất đi. Khi nhìn thấy em gái xanh xao trên giường bệnh, bốn người anh bỗng cảm thấy xấu hổ.
Anh cả thở dài:
– Vì tiền mà thành ra thế này… Đúng là nhục.
Anh hai chua chát:
– Bố thử lòng tụi mình… tụi mình làm ổng thất vọng thật.
Anh ba siết tay Vy:
– Anh xin lỗi. Chuyện đã đi quá xa rồi.
Anh tư nói nhỏ:
– Tụi anh sẽ đi tìm Bắp. Không phải vì tài sản… mà vì em, và vì bố.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, bốn người đàn ông cùng nhau làm một việc – đi tìm chú chó của em gái mình.
Họ chia nhau lùng sục từng chợ chó, trại nuôi, lò mổ động vật.
Họ đăng tin khắp nơi, thuê dân quân hỗ trợ, thậm chí bỏ tiền thưởng cho ai báo tin.
Ba ngày sau, họ tìm thấy Bắp trong một trại nuôi lậu bên thị trấn khác. Chú chó ốm đi, run rẩy khi được bế lên.
Lâm Vy ôm nó vào lòng, bật khóc:
– Bắp ơi… con về rồi…
Nhìn cảnh đó, bốn người anh nhận ra điều mà họ đã quên rất lâu:
Gia đình không phải là nơi để tranh giành. Gia đình là nơi để yêu thương và chia sẻ.
9. Lời xin lỗi muộn màng
Một tuần sau, cả nhà họp lại.
Anh cả đứng dậy, cúi đầu:
– Vy… tụi anh sai rồi.
Bố nói đúng, vì tiền mà mất tình nghĩa thì chẳng khác gì người ngoài.
Tụi anh đã xem thường em… xem thường bố.
Anh hai đưa tập hồ sơ:
– Đây là tài sản tụi anh đã tự chia. Giờ tụi anh trả lại. Em giữ, tụi anh không cần nữa.
Anh ba nói:
– Tụi anh muốn sửa sang lại mộ cho bố, làm lễ tạ.
Tụi anh cũng muốn cùng em chăm Bắp… không phải để lấy tài sản, mà để sửa lỗi.
Vy chỉ lắc đầu, mỉm cười hiền:
– Em không cần tài sản. Em chỉ cần các anh đừng xa nhau nữa.
Tài sản thuộc về ai, em không quan trọng.
Luật sư Thuyết, người vẫn luôn quan sát gia đình, bước đến:
– Cô Vy… theo đúng di chúc, người chọn nuôi Bắp đầu tiên là cô. Nên toàn bộ tài sản thuộc về cô.
Nhưng ông Lâm còn để lại một ghi chú cuối…
Ông mở phong bì nhỏ:
“Nếu con Vy nhận được tài sản, bố mong con chia lại cho các anh, để các con có cớ mà quay về bên nhau.”
Vy bật khóc.
10. Kết cục – khi yêu thương thắng lòng tham
Cuối cùng, Vy chỉ giữ một phần nhỏ để nuôi Bắp và lo cuộc sống gia đình.
Phần còn lại, cô chia đều lại cho bốn người anh – đúng như lời cha gửi gắm.
Nhưng lần này, các anh không còn tranh giành.
Họ thống nhất giữ tài sản chung, cùng xây dựng quỹ từ thiện nhỏ mang tên Quỹ Lâm Quang – dùng giúp đỡ người nghèo, trẻ em cơ nhỡ, và hỗ trợ bảo vệ động vật hoang dã.
Chú chó Bắp trở thành “biểu tượng” của gia đình – không phải vì tiền, mà vì nó đã kéo họ sát lại bên nhau.
Và mỗi khi đến ngày giỗ ông Lâm, cả nhà lại tụ họp trước mộ ông, cùng thắp nén hương, cùng nhìn nhau mỉm cười.
Vy nhẹ giọng nói:
– Bố ơi… nhờ bố mà anh em con lại tìm thấy nhau.
Gió trên đồi thổi qua, cỏ xanh rì rào như đáp lại.