×
×

Bốn tấm vé đến thiên đường, một tiếng s;;;ủa từ thiên đàng: Ai cũng tưởng con ch/ó ph/á/t đ/iên nhưng hóa ra chính nó vừa  thay đổi số phận cả gia đình trong buổi sáng hôm ấy

Trời vừa hửng sáng, hơi sương còn phủ một lớp mỏng trên con đường nhỏ dẫn ra quốc lộ. Trong căn nhà nhỏ mái ngói, ánh đèn vàng hắt ra từ phòng khách. Cả gia đình bốn người — ông Minh, bà Hạnh và hai đứa con — đang tất bật chuẩn bị cho chuyến du lịch dài ngày đầu tiên sau nhiều năm.

Vé máy bay đã mua, hành lý đã xếp gọn gàng từ tối qua. Bà Hạnh cẩn thận kiểm tra lại từng vali, vừa lẩm bẩm đếm vừa cười mãn nguyện. Ông Minh đứng ngoài hiên, nhìn chiếc xe taxi đã đặt sẵn trong ứng dụng, miệng nhẩm tính giờ. Mọi thứ đều hoàn hảo.

Ngoại trừ một điều.

Con chó tên Đốm — nuôi đã gần tám năm — từ sáng sớm đã lạ lùng khác hẳn. Nó chạy quanh nhà, rên ư ử, sủa liên hồi, móng vuốt cào vào cửa chính như muốn ngăn ai đó rời đi.

“Đốm, mày bị gì vậy? Yên nào!” — ông Minh quát, hơi bực vì tiếng sủa khiến cả nhà rối loạn.

Nhưng càng quát, Đốm càng dữ. Nó nhảy chồm lên vali, cắn rách quai, rồi kéo lê cả chiếc túi ra giữa sân. Hai đứa trẻ la oai oái, bà Hạnh hốt hoảng:

“Trời đất ơi! Nó điên rồi hả anh Minh?”

Ông Minh bực bội túm lấy cổ áo Đốm, định trói lại trong góc. Nhưng Đốm vùng vẫy, tru lên tiếng dài rợn người, ánh mắt hoang dại, như nhìn thấy thứ gì đó khủng khiếp mà loài người không cảm nhận được.

Đúng lúc đó, điện thoại ông Minh reo. Anh tài xế taxi báo đang kẹt xe gần nửa tiếng ở đầu ngõ vì một vụ va chạm. Ông Minh chép miệng: “Đen thật. Thôi, chờ tí cũng được.”

Cả nhà ngồi xuống sofa, vừa nghỉ tay vừa dỗ Đốm. Bà Hạnh lấy bát cơm trộn cá, nhưng nó không ăn, chỉ nằm phịch xuống, thở gấp, mắt vẫn hướng về cửa. Một lúc sau, Đốm lại vùng dậy, chạy thẳng vào góc nhà nơi đặt tivi, sủa rát cả tai.

Ông Minh nổi giận thật sự.
“Con chó này bị điên rồi! Đi du lịch cho đã, về tao cho người bắt nó đi luôn!”

Nhưng đúng lúc ông vừa dứt lời, tiếng “ting!” từ tivi vang lên — bản tin khẩn.
Giọng phát thanh viên nghiêm trọng:

“Chúng tôi vừa nhận được tin, chuyến xe giường nằm số hiệu 53B-xxxx xuất phát sáng nay theo tuyến quốc lộ… đã gặp tai nạn nghiêm trọng tại đèo Dốc Mây. Toàn bộ hành khách bị thương, nhiều người đang được đưa đi cấp cứu. Theo danh sách, trong chuyến xe này có cả đoàn du lịch gia đình nhỏ khởi hành từ khu vực phía Nam…”

Không ai nói gì. Mặt bà Hạnh trắng bệch. Hai đứa nhỏ ngồi sụp xuống sàn. Ông Minh run rẩy bật điện thoại, lục lại vé xe điện tử — đúng hãng, đúng giờ, đúng chuyến mà họ vừa định lên.

Nếu không vì con Đốm phá vali, họ đã ở trên chiếc xe đó.

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Ông Minh lắp bắp:
“Không thể nào… mình… mình vừa thoát chết sao?”

Cả nhà nhìn nhau, rồi cùng quay sang nhìn Đốm. Nó ngồi im, mắt long lanh, đầu nghiêng nhẹ, hơi thở đều lại. Trong ánh nắng sớm xuyên qua khung cửa, bộ lông nâu vàng của nó ánh lên rực rỡ như một quầng sáng.

Bà Hạnh bật khóc. Bà lao tới ôm lấy Đốm, nức nở:
“Ông trời ơi… là mày cứu tụi tao sao… con ơi…”

Ông Minh quỳ xuống, run run vuốt lưng nó. Người đàn ông vốn khô khan ấy giờ không nói nên lời. Anh nhớ lại từng lần Đốm bị ốm vẫn cố nằm canh cửa, từng đêm nó sủa dữ khi có người lạ lảng vảng. Anh đã nhiều lần gắt gỏng, từng định cho đi vì nghĩ nó chỉ là một con chó.

Giờ đây, chính sinh linh nhỏ bé ấy đã cứu mạng cả gia đình.

Buổi chiều hôm đó, ông Minh lái xe ra ngoài, không để vứt bỏ Đốm như dự định nữa — mà là đi mua cho nó một chiếc vòng cổ mới, khắc chữ:

“ĐỐM – Thiên sứ của gia đình.”

Tối đến, khi ngồi quanh bàn ăn, cả nhà vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Tiếng tivi đưa tin cập nhật về vụ tai nạn vẫn vang đều. Nhưng trong căn nhà nhỏ, bầu không khí đã đổi khác — có gì đó thiêng liêng, sâu sắc hơn.

Đốm nằm ngoan dưới chân bàn, đầu gác lên chân ông Minh. Ngoài hiên, gió thổi khẽ qua hàng cau, và trong giây phút ấy, dường như cả nhà đều cảm nhận được: có những điều mà con người không bao giờ hiểu hết — nhưng tình yêu và lòng trung thành của một sinh vật nhỏ bé lại đủ để thay đổi cả số phận.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News