×
×

Bữa tiệc về hưu của cha khiến tôi như người thừa nhưng bản di chúc bí mật đã thay đổi tất cả

Bữa tiệc nghỉ hưu hôm ấy diễn ra tại khu nghỉ dưỡng Minh Trạch – nơi sang trọng bậc nhất vùng Đông Lâm. Tòa nhà mái kính phản chiếu ánh chiều muộn, những dải đèn vàng đổ xuống thảm đỏ, tạo nên một sự rực rỡ chói lòa. Người ta nói bữa tiệc này đáng giá cả một gia tài, nhưng tôi biết với cha mình – ông Đặng Quốc Huy, chủ tịch tập đoàn Huy Minh – tiền bạc chẳng là gì so với danh tiếng.

Tôi – Đặng Quốc An, 28 tuổi – lặng lẽ đứng ở góc phòng, cố hòa mình vào đám đông. Bấy lâu nay, tôi vẫn quen với cảm giác này: bị chìm đi, bị nhạt dần giữa những tiếng cười, lời khen và ánh sáng rực rỡ vây quanh anh trai tôi – Đặng Minh Đức, con trai trưởng, người thừa kế vĩ đại trong mắt mọi người.

Cha tôi vốn là người trọng thứ bậc, coi trọng truyền thống, và trên hết là đặt toàn bộ niềm kỳ vọng lên anh trai. Còn tôi… là đứa con thứ, sinh vào đúng thời điểm mẹ tôi lâm nguy. Bà mất sau khi sinh tôi hai ngày. Và kể từ đó, tôi trở thành cái gai không bao giờ nhổ được trong lòng cha.


1. Khoảnh khắc sỉ nhục

Đến cuối buổi tiệc, khi mọi người đã ngà ngà men rượu, cha tôi cầm micro bước lên sân khấu. Tiếng nhạc nền nhỏ dần, những ánh nhìn hướng về ông.

Hôm nay… – ông nở nụ cười rộng, đôi mắt rực sáng – tôi chính thức giao lại trọng trách cho con trai cả của tôi – Đặng Minh Đức.

Cả khán phòng vỗ tay. Anh trai tôi chỉnh lại cà vạt, bước lên, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt kiêu hãnh.

Tôi trao cho con doanh nghiệp Huy Minh, trị giá 1.200 tỷ, cùng toàn bộ cổ phần điều hành.

Tiếng reo hò vang lên.

Một căn biệt thự tại đồi Hương Minh. Và chiếc máy bay riêng mà tôi đã gắn bó suốt mười lăm năm.

Người ta huýt sáo, trầm trồ. Tôi nhìn xuống ly nước lọc của mình. Trái tim co lại.

Rồi cha tôi chậm rãi quay sang phía tôi, giọng ông trầm xuống, lạnh như gió đông:

Còn mày, Quốc An… mày chẳng nhận được gì cả.

Những tiếng xì xào dậy lên. Tôi cảm thấy mọi ánh mắt đều đổ vào mình.

Mày không bao giờ nên được sinh ra. – ông nói tiếp, chẳng hề hạ giọng. – Tao ước gì mày đã chết như một đứa trẻ.

Cả căn phòng nổ tung tiếng cười. Một vài người che miệng, nhưng phần lớn cứ thế cười ầm lên, như thể họ vừa nghe một câu đùa dí dỏm.

Tôi đứng bất động.

Trong khoảnh khắc ấy, cái lạnh trườn dọc sống lưng tôi.

Tôi muốn phản bác, muốn hỏi tại sao, muốn hét lên: Con đã làm gì sai?

Nhưng rồi tôi chỉ thấy nghẹn lại. Không một lời nào thoát ra được.

Tôi quay người, cố giữ cho bước chân không run. Tôi chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh, thoát khỏi những tiếng cười đang đuổi theo như hàng trăm lưỡi dao nhỏ.

Thì một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào khuỷu tay tôi.

Tôi quay lại.

Đó là ông Dư – trợ lý luật sư thân cận nhất của cha, người đã theo ông gần 20 năm. Khuôn mặt ông trầm tĩnh, đôi mắt sâu, hơi buồn.

Ông lặng lẽ đưa cho tôi một phong bì màu đen, có con dấu niêm phong bằng sáp đỏ.

Cha cậu… muốn cậu đọc cái này – ông nói nhỏ.

Tôi nheo mắt:

Nhưng ông ấy vừa nói…

Tôi biết – ông Dư khẽ gật – nhưng cậu phải mở phong bì này. Ngay bây giờ.

Tôi nhận lấy phong bì, bàn tay lạnh ngắt.

Tôi xé phần sáp đỏ, rút tờ giấy gấp tư bên trong.

Và khi ánh mắt tôi chạm vào những dòng đầu tiên, cha tôi – người đang nâng ly rượu chúc mừng – bỗng khựng lại, bàn tay ông run lên. Ly rượu rơi xuống nền đá, vỡ tan.

Mọi người sững sờ.

Còn tôi…

Tôi đọc lại lần nữa để chắc mình không nhìn nhầm.

“Tất cả tài sản niêm ẩn của tôi – bao gồm quỹ đầu tư Hải Quang trị giá 2.800 tỷ – được chuyển giao toàn bộ cho con trai thứ của tôi, Đặng Quốc An, vào ngày tôi chính thức về hưu.”

Tôi ngẩng lên.

Ánh mắt cha tôi chạm vào tôi – hoảng loạn, chết lặng, như bị đánh trúng vào nơi yếu nhất.

Và tôi biết…

Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu.


2. Di chúc thứ hai

Tối hôm đó, bữa tiệc tan rã trong hỗn loạn. Khách khứa không thể tin, anh trai tôi đỏ bừng mặt, chạy theo cha ra ngoài. Còn tôi, tôi ngồi lại trong căn phòng trống, trước mặt là tờ di chúc có đóng dấu xác nhận của văn phòng luật Huy Minh.

Tôi không tin vào mắt mình.

Cha tôi – người chưa bao giờ nhìn tôi với ánh mắt ấm áp – lại để lại cho tôi khoản tài sản khổng lồ, thậm chí lớn hơn của anh trai?

Điều này không thể nào.

Tôi tìm gặp ông Dư.

Tại sao lại có cái này? – tôi hỏi.

Ông Dư thở dài, ngồi xuống.

Vì cậu không biết sự thật… về mẹ cậu.

Tôi sững người.

Mẹ tôi?

Một bí mật đã bị bọc kín suốt 28 năm, giờ khẽ hé mở.

Cha cậu thương mẹ cậu… đến mức gần như phát điên khi bà mất – ông Dư nói chậm rãi. – Nhưng chính vì quá thương, nên ông ấy không thể đối diện với sự thật rằng bà qua đời khi sinh cậu. Ông ấy tìm mọi cách đổ lỗi cho một ai đó, và người dễ nhất chính là cậu.

Tôi nắm chặt lòng bàn tay.

Ông tiếp tục:

Nhưng trong nhiều năm qua, ông ấy vẫn lặng lẽ theo dõi cuộc sống của cậu. Ông biết cậu từ chối dùng tiền của gia đình. Biết cậu tự đi làm, tự thuê nhà, tự xoay sở. Biết cậu từng bị tai nạn vì làm việc quá nhiều. Biết cậu không bao giờ ghét bỏ ông.

Tôi cúi đầu.

Tôi nhớ những năm đi học, khi anh trai được đưa đón bằng xe riêng, còn tôi thì đạp xe đến trường. Tôi nhớ những dịp Tết cha chỉ chụp ảnh với anh trai. Tôi nhớ mọi bữa cơm gia đình tôi chỉ nói vài câu xã giao rồi im lặng.

Tôi tưởng ông không để ý.

Hóa ra ông vẫn nhìn.

Cha cậu đã lập hai bản di chúc – ông Dư nói. – Một bản công khai cho anh Đức. Một bản bí mật cho cậu. Ông dự định công bố vào cuối buổi tiệc… nhưng rồi ông đổi ý. Ông bảo tôi đưa cho cậu trước.

Tại… sao? – tôi hỏi.

Ông Dư nhìn tôi rất lâu.

Vì ông ấy quá sợ phải nhìn vào mắt cậu khi tuyên bố rằng mọi thứ thuộc về cậu. Ông ấy cảm thấy mình không xứng đáng làm cha.

Một cảm giác trống rỗng tràn ngập trong tôi. Tôi không hả hê, không vui sướng, không trả thù. Chỉ thấy buồn.

Rất buồn.


3. Cơn bão trong gia đình

Sáng hôm sau, khi tôi trở về biệt thự cũ để nói chuyện, cả nhà đã náo loạn. Anh Đức đập bàn:

Ba! Chuyện này là sao? 2.800 tỷ cho nó hả?

Cha tôi không nói gì. Ông chỉ nhìn xuống nền nhà, đôi vai trĩu nặng.

Tôi bước vào.

Con không cần số tiền đó. Con chỉ muốn nói chuyện…

Anh Đức cắt lời:

Mày im đi! Thằng hèn! Mày chắc là dùng thủ đoạn gì để ép ba viết di chúc đúng không?

Đức! – cha quát lớn, lần đầu tiên trong suốt nhiều năm tôi nghe ông quát con trai cả.

Căn phòng im bặt.

Ông quay sang tôi.

Ánh mắt ấy… lần đầu tiên không phải là lạnh lùng hay thù hằn.

Mà là… tội lỗi.

An… ba…

Ông nghẹn lại.

Giọng ông khàn đặc, run lên như bị bóp nghẹt.

Ba xin lỗi.

Cả căn nhà chết lặng.

Tôi đứng im. Không thở được. Không biết nói gì.

Cha tôi – người cả đời cứng rắn như thép – đang đứng đó, bàn tay run rẩy, mắt đỏ ngầu.

Ba sai rồi… rất sai. Con… con có quyền hận ba.

Tôi hít một hơi thật sâu.

Con chưa bao giờ hận ba.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên khuôn mặt chai sạn của ông.

Trong khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng dù tiền bạc có lớn đến cỡ nào, cũng không bằng một câu xin lỗi thật lòng mà tôi chờ đợi suốt 28 năm.


4. Sự thật cuối cùng

Sau buổi nói chuyện ấy, cha tôi yêu cầu gặp tôi riêng trong phòng làm việc. Ông mở chiếc két sắt cũ, lấy ra một hộp gỗ đen.

Đây là thư mẹ con để lại – ông nói, giọng nghẹn.

Tôi mở nắp hộp.

Bên trong là bức thư tay đã úa vàng.

Chữ mẹ tôi mềm mại, dịu dàng:

“Nếu em không qua khỏi… xin anh hãy yêu thương con trai chúng ta thay phần em. Thằng bé không có lỗi gì cả. Nó là món quà cuối cùng em để lại cho anh.”

Tôi cắn môi.

Vai cha tôi run lên khi ông cúi đầu:

Ba đã phản bội lời hứa của mẹ con… suốt gần 30 năm.

Tôi đặt bức thư xuống bàn.

Giờ vẫn chưa muộn đâu ba.

Ông nhìn tôi – như một người cha thật sự nhìn con trai mình lần đầu tiên.


5. Điều tôi chọn

Tôi quyết định không nhận quỹ đầu tư 2.800 tỷ.

Con trả lại cho ba – tôi nói.

Ông giật mình.

Tại sao?

Vì tiền không quan trọng với con. Con chỉ muốn gia đình mình… đừng như lúc trước.

Cha tôi lặng người.

Tôi nhìn thẳng vào ông.

Nhưng có một điều con muốn giữ.

Gì vậy?

Di chúc. Như một lời nhắc nhở rằng ba… cuối cùng cũng chọn con.

Nước mắt cha tôi lại rơi.


6. Một năm sau – cái kết của chúng tôi

Công ty Huy Minh thay đổi mạnh mẽ. Anh Đức vẫn là giám đốc điều hành, nhưng lần đầu tiên trong đời, anh chủ động mời tôi tham gia dự án lớn. Chúng tôi không còn tranh cãi nữa. Tôi không còn né tránh gia đình.

Cha tôi, sau thời gian dài trị liệu tâm lý, đã thay đổi đến mức khiến tôi không nhận ra.

Ngày giỗ mẹ, ông đứng trước bàn thờ, đặt tấm ảnh của bà vào ngay giữa, rồi đặt tay lên vai tôi.

Mẹ con… chắc sẽ tự hào lắm.

Tôi mỉm cười.

Con cũng mong vậy.

Khoảnh khắc ấy, tôi thấy gia đình mình – lần đầu tiên – trọn vẹn.

Tôi không cần 2.800 tỷ.

Tôi chỉ cần một người cha thật sự.

Và cuối cùng, tôi đã có được điều đó.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News