Chương 1: Bữa tối kỉ niệm
Ngôi nhà nhỏ ở làng Hồng Phong vẫn tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp của bóng đèn vàng, phản chiếu lên những bức tranh trang trí tường cũ kỹ. Hôm nay là ngày kỉ niệm năm năm ngày cưới của tôi và Minh, chồng tôi, người đàn ông mà tôi vẫn tin tưởng tuyệt đối, cho đến phút giây này. Tôi mặc chiếc váy màu xanh nhạt, tóc cột gọn, ánh mắt rực lên niềm hạnh phúc mong manh. Còn cậu con trai nhỏ, bé Tuấn, đang chơi xếp hình trên sàn nhà, thỉnh thoảng lại chạy lại nhìn tôi, mắt sáng long lanh như muốn chia sẻ niềm vui.
Minh bước vào bếp, nụ cười hiền hòa nở trên môi, tay anh khéo léo đặt những đĩa thức ăn lên bàn. Mùi thơm lan tỏa, bữa tối hôm nay có đủ các món mà tôi yêu thích: cá kho tộ, canh bí đỏ, rau luộc, và đĩa thịt kho với trứng cút. Tôi mỉm cười, lòng tràn đầy hạnh phúc, tưởng tượng ra ánh mắt hài lòng của con trai khi cầm đũa.
“Cảm ơn anh,” tôi nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy yêu thương.
“Không có gì đâu, vợ yêu,” Minh đáp, nụ cười hiền hòa ấy làm tim tôi đập nhanh hơn.
Chúng tôi ngồi vào bàn, cắt miếng thịt, trò chuyện về những kỉ niệm năm năm qua, về những buổi sáng cuối tuần, những lần Tuấn chạy quanh sân nhà với nụ cười ngây thơ, về những giấc mơ còn dang dở mà chúng tôi từng hứa sẽ thực hiện cùng nhau.
Nhưng chỉ vài phút sau khi bữa tối bắt đầu, tôi cảm thấy đầu óc mình bỗng quay cuồng. Một cảm giác lạ lùng len lỏi trong cơ thể, tim đập loạn nhịp, chân tay bỗng mềm nhũn. Tôi nhìn Tuấn, cậu bé cũng cúi mặt xuống bàn, nét mặt xanh xao, run rẩy.
“Con… con không… khỏe…,” Tuấn thì thầm, giọng yếu ớt. Tôi cố nắm lấy tay cậu nhưng chẳng còn sức lực để đứng. Trong khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh tôi tối sầm lại, tiếng Minh vang lên từ phía bếp như bị kéo ra xa.
Chương 2: Sự thật hé lộ
Khi tôi mở mắt lại, không gian vẫn quay cuồng. Tôi giả vờ bất tỉnh, thở hổn hển nhưng cố kìm nén cơn đau để nghe Minh. Anh rời khỏi phòng, điện thoại trong tay, giọng thì thầm qua đường dây:

“Xong rồi, cả hai đứa sẽ sớm đi thôi… Không ai nghi ngờ gì đâu… tiền bảo hiểm sẽ là của tôi…”
Tim tôi như ngừng đập. Chỉ vài câu nói ấy đã vẽ ra cả một kế hoạch ghê rợn: Minh đã đầu độc tôi và Tuấn, không phải vì giận dữ hay mâu thuẫn gia đình, mà để chiếm đoạt số tiền bảo hiểm nhân thọ trị giá hơn năm mươi tỷ đồng, đồng thời bán tôi và con trai sang Campuchia.
Tôi nhích nhẹ tay Tuấn, thì thầm: “Đừng nhúc nhích vội… mẹ còn nghe thêm một chút nữa.” Cậu bé nhắm mắt, gật nhẹ, lòng tin tưởng tuyệt đối vào mẹ. Tôi cảm nhận từng bước chân Minh khuất dần, hơi thở nặng nề, tiếng cửa đóng lại vang lên như nhịp tim tôi bị bóp nghẹt.
Chương 3: Kế hoạch sinh tử
Minh không biết rằng, tôi đã quan sát anh từ lâu. Những dấu hiệu bất thường, những cuộc điện thoại bí mật, những lần anh nói dối về công việc, tất cả bắt đầu ghép lại thành một bức tranh kinh hoàng. Tôi lặng lẽ dùng điện thoại cũ nhét dưới gối, quay phim và ghi âm mọi thứ.
Anh ta rời khỏi nhà, còn tôi và Tuấn giả vờ vẫn bất tỉnh. Tôi nghe tiếng xe máy phóng đi xa dần, tiếng gió xào xạc bên ngoài. Lúc này, tôi mới thở phào một chút, áp tai vào điện thoại để gọi cảnh sát.
Nhưng tôi biết, chỉ vài phút nữa, kế hoạch của Minh sẽ đi vào giai đoạn tiếp theo: anh ta sẽ trở lại, kiểm tra “kết quả”, và nếu thấy chúng tôi không còn phản ứng, sẽ mang Tuấn đi. Tôi phải hành động trước.
Tôi nhấc cậu con trai lên, đặt trên ghế sofa, vừa ôm vừa thì thầm: “Mẹ sẽ bảo vệ con, không sao đâu.” Nước mắt tôi rơi lã chã, nhưng trong lòng là quyết tâm sắt đá.
Chương 4: Bằng chứng và sự truy lùng
Tôi nhanh chóng gom tất cả bằng chứng: điện thoại ghi âm, vết thuốc trong bát cơm, lịch trình và những hóa đơn mua thuốc lạ. Tôi nhắn tin cho một người bạn làm cảnh sát, trình bày vụ việc một cách khẩn trương.
Minh trở lại nhà chỉ vài phút sau, bước vào phòng với khuôn mặt bình thản. Anh ta cười nhếch mép khi thấy tôi và Tuấn vẫn “bất tỉnh”. Nhưng ngay khi anh ta cúi xuống bấm điện thoại gọi thêm ai đó, tiếng cảnh sát vang lên từ ngoài cửa:
“Cảnh sát! Đừng di chuyển!”
Minh giật mình, định vung tay, nhưng cánh cửa bật mở, và một nhóm cảnh sát ùa vào. Trong khoảnh khắc, mọi âm mưu của anh ta tan biến như bong bóng xà phòng.
Chương 5: Cuộc đối đầu
Anh ta đứng trơ trọi giữa phòng khách, đôi mắt loé lên nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. Tôi vẫn ôm Tuấn, nước mắt lăn dài, nhưng trong lòng là cảm giác giải thoát.
“Minh… sao anh lại…?” Tôi gào lên, giọng nghẹn ngào.
Anh ta cúi đầu, không nói được lời nào. Một cảnh sát đọc lệnh bắt, còng tay anh ta lại. Mọi thứ xung quanh tôi bỗng trở nên yên tĩnh, nhẹ nhõm.
Tuấn ôm tôi, khóc nức nở. “Mẹ… mẹ cứu con…”
“Ừ… mẹ cứu con rồi, không sao nữa,” tôi đáp, hôn lên tóc con.
Chương 6: Hậu quả và hồi phục
Minh bị đưa vào trại giam, chờ xét xử về tội đầu độc, âm mưu buôn người và chiếm đoạt tài sản bảo hiểm. Tôi và Tuấn trở lại cuộc sống bình thường, nhưng tôi biết rằng, ký ức về ngày kinh hoàng ấy sẽ còn ám ảnh chúng tôi một thời gian dài.
Nhưng bên cạnh nỗi đau là niềm hạnh phúc mới: chúng tôi còn sống, chúng tôi còn nhau. Tôi bắt đầu viết nhật ký cho Tuấn, kể về tình yêu, sự dũng cảm và niềm tin vào chính nghĩa.
Ngôi nhà Hồng Phong vẫn như trước, nhưng ánh sáng giờ đây trở nên ấm áp hơn bao giờ hết, không chỉ vì bóng đèn vàng, mà vì sự sống còn, vì tình mẫu tử, và vì công lý cuối cùng đã được thực thi.
Chương 7: Một kết thúc có hậu
Vài tháng sau, tôi cùng Tuấn tham gia một chương trình tư vấn tâm lý, học cách vượt qua cú sốc, và dần tìm thấy bình yên. Người bạn cảnh sát thường ghé thăm, nhắc nhở rằng, sự cảnh giác và lòng dũng cảm của tôi đã cứu cả hai mạng sống.
Tiền bảo hiểm không còn thuộc về Minh, nhưng tôi chẳng quan tâm nữa. Điều quý giá nhất là gia đình chúng tôi vẫn còn nguyên vẹn. Mỗi ngày trôi qua, tôi đều dạy Tuấn rằng: niềm tin và dũng cảm sẽ vượt qua cả bóng tối sâu thẳm nhất.
Và khi màn đêm buông xuống, tôi vẫn ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, mỉm cười. Cuộc sống vẫn tiếp tục, và lần này, chúng tôi sẽ sống cho chính mình, cho tình yêu và tự do.