Ngày bà Thúy gọi tất cả con cháu về họp gia đình, Hạnh đã linh cảm có điều gì đó không lành.
Buổi chiều hôm ấy, căn nhà ba tầng ở mặt đường huyện đông đủ hiếm hoi. Hai cô con gái của bà Thúy – Ngọc và Trang – ăn mặc chỉnh tề, trang điểm kỹ lưỡng. Chồng Hạnh, anh Lâm, ngồi cạnh vợ nhưng ánh mắt lơ đãng, như thể anh đã biết trước nội dung buổi họp này.
Chỉ có Hạnh là vẫn mặc bộ váy công sở giản dị, gương mặt không trang điểm nhiều, tay còn mùi thuốc sát trùng vì vừa tan ca ở phòng khám tư nơi cô làm điều dưỡng.
Bà Thúy ngồi ở ghế chủ, trước mặt là xấp giấy tờ dày cộp.
— “Hôm nay gọi các con về, là để nói chuyện đất đai.”
Không khí trong phòng chùng xuống.
Mảnh đất 1000 mét vuông ở mặt tiền quốc lộ – tài sản lớn nhất đời bà – ai cũng biết giá trị của nó. Người ta đã trả tới mười tỷ, bà Thúy vẫn chưa bán.
— “Mẹ đã làm xong giấy tờ.” bà nói tiếp. “Chia đều cho hai con gái.”
Ngọc và Trang nhìn nhau, ánh mắt lóe lên sự mừng rỡ không giấu nổi.
— “Mỗi đứa 500 mét. Sổ đỏ đứng tên riêng.”
Bà dừng lại, đưa mắt nhìn thẳng về phía Hạnh.
— “Còn con dâu…”
Cả phòng im phăng phắc.
— “…thì không có phần.”
Một câu nói ngắn, gọn, dứt khoát.
— “Đất của mẹ, mẹ cho ai là quyền của mẹ.” bà Thúy nói, giọng lạnh tanh. “Con dâu suy cho cùng cũng là người dưng. Lỡ mai này có chuyện gì, đất lại chảy sang họ khác.”
Không ai lên tiếng.
Lâm cúi đầu, tay nắm chặt. Hai cô con gái mím môi, không dám cười nhưng khóe mắt ánh lên sự đắc thắng.
Hạnh ngồi yên.
Không đỏ mặt. Không khóc. Không phản ứng.
Cô chỉ khẽ gật đầu.
— “Con hiểu.”
Chỉ hai chữ.
Nhẹ đến mức tưởng như gió thoảng.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, không ai biết rằng, Hạnh đã đặt một dấu chấm hết rất rõ ràng cho một thứ tình cảm mà cô từng cố giữ suốt mười hai năm làm dâu.

Hạnh về làm dâu nhà bà Thúy khi mới hai mươi bốn tuổi.
Ngày ấy, cô tin rằng chỉ cần mình đủ hiền, đủ nhẫn, đủ chịu đựng, thì rồi cũng sẽ được coi là người trong nhà.
Mười hai năm.
Mười hai năm dậy từ năm giờ sáng nấu cơm, giặt giũ, chăm sóc bố chồng ốm liệt giường suốt bốn năm trời. Mười hai năm đi làm điều dưỡng ca đêm, về nhà vẫn cơm nước đầy đủ, không một lời than thở.
Ngày hai cô con gái ly hôn, đưa con về ở nhờ, chính Hạnh là người nuôi cháu, đón cháu đi học, đóng tiền học thêm.
Nhưng với bà Thúy, Hạnh vẫn chỉ là “con dâu”.
Không phải “con”.
Sau buổi họp gia đình hôm đó, Hạnh thay đổi.
Cô không cãi vã. Không giận dỗi. Không kể lể với chồng.
Cô chỉ… lặng lẽ rút lại.
Không còn đứng ra lo giấy tờ cho mẹ chồng. Không còn gọi điện nhắc bà uống thuốc. Không còn tất tả đưa bà đi khám mỗi khi đau lưng, chóng mặt.
Ai hỏi, Hạnh chỉ nói:
— “Con là người dưng. Không dám xen vào việc nhà.”
Lâm nghe câu đó nhiều lần, trong lòng bất an.
Anh biết vợ mình không phải người nói suông.
Ba tháng sau, bà Thúy nhập viện cấp cứu.
Tai biến nhẹ, nhưng biến chứng tim mạch khiến bà phải nằm phòng hồi sức tích cực.
Bác sĩ yêu cầu người nhà ký cam kết phẫu thuật và đóng tiền tạm ứng ngay trong đêm.
Ngọc đang ở nước ngoài. Trang thì tắt máy.
Lâm hoảng loạn gọi cho vợ.
Cuộc gọi thứ nhất: không bắt máy.
Cuộc gọi thứ mười: thuê bao bận.
Cuộc gọi thứ ba mươi: máy đổ chuông, không ai nghe.
Đến cuộc gọi thứ năm mươi ba, Hạnh bắt máy.
Giọng cô bình thản đến lạnh người.
— “Alo.”
— “Hạnh! Mẹ… mẹ anh nhập viện rồi! Em lên ngay đi!” Lâm gần như gào lên.
Ở đầu dây bên kia, Hạnh im lặng vài giây.
Rồi cô nói.
Chậm rãi. Rõ ràng. Không cao giọng. Không run.
— “Anh gọi nhầm người rồi.”
— “Em nói gì?”
— “Mẹ anh đã nói rất rõ.” Hạnh đáp. “Con dâu là người dưng. Người dưng thì không có tư cách ký giấy sinh tử cho mẹ anh.”
Cả hành lang bệnh viện như đông cứng lại.
Lâm chết lặng.
— “Hạnh… anh xin em…”
— “Anh gọi cho hai người được chia đất mười tỷ đi.”
Tút.
Cuộc gọi kết thúc.
Hai giờ sáng hôm đó, Trang từ quê lên. Ngọc bay gấp về nước sau đó một ngày.
Ca mổ thành công.
Bà Thúy qua cơn nguy kịch.
Nhưng khi tỉnh lại, câu đầu tiên bà hỏi không phải là hai con gái.
Mà là:
— “Con Hạnh đâu?”
Không ai trả lời.
Một tuần sau, Hạnh đến bệnh viện.
Không mang hoa. Không mang trái cây. Chỉ mang theo một tập hồ sơ.
Cô đặt xuống bàn, trước mặt bà Thúy.
— “Đây là toàn bộ hóa đơn viện phí của bố ngày trước.”
— “Đây là tiền học của các cháu.”
— “Đây là tiền con đã đưa cho mẹ trong mười hai năm qua.”
Bà Thúy run run lật từng tờ.
Con số cuối cùng khiến bà sững sờ.
— “Con không đòi lại.” Hạnh nói. “Con chỉ muốn mẹ biết, người dưng… cũng có giới hạn.”
Bà Thúy khóc.
Lần đầu tiên trong đời, bà khóc trước mặt con dâu.
— “Mẹ… sai rồi…”
Hạnh không đáp.
Cô cúi chào, rồi quay đi.
Ba tháng sau, bà Thúy gọi Hạnh về nhà.
Bà trao cho cô một cuốn sổ đỏ mới.
Không phải mảnh đất cũ.
Mà là một mảnh đất nhỏ hơn, đứng tên Hạnh.
— “Mẹ không chia lại đất cũ.” bà nói. “Vì mẹ đã sai ngay từ đầu. Nhưng mảnh này… là lời xin lỗi.”
Hạnh nhìn tờ sổ đỏ rất lâu.
Rồi cô đẩy lại.
— “Con không cần.”
— “Con chỉ cần từ nay… con không còn là người dưng.”
Bà Thúy gật đầu, nước mắt rơi xuống tay.
Nhiều năm sau, khi bà Thúy mất, trong di chúc, chỉ có một câu khiến cả nhà im lặng:
“Người con hiếu thảo nhất của tôi, không phải người tôi sinh ra… mà là người tôi từng gọi là người dưng.”
Hạnh đứng lặng trước bàn thờ.
Cô không thắng.
Cô cũng không thua.
Cô chỉ giữ lại được lòng tự trọng, thứ mà không mảnh đất mười tỷ nào mua nổi.