×
×

Đêm nào cũng vậy, cứ đúng 3h sáng là mẹ chồng lại gõ cửa đúng 3 tiếng ‘cộc cộc cộc’ rồi im bặt không nói gì, tôi l/é/n lắp camera ở cầu thang thì phát hiện bí mật r/ợ/n người

TIẾNG GÕ LÚC 3 GIỜ SÁNG

Đêm trong thị trấn Phong Giang luôn đặc quánh như một tấm vải đen trùm lên mọi thứ. Ngôi nhà ba tầng nằm cuối con dốc nhỏ của vợ chồng tôi vốn yên ả, cho đến những ngày kỳ lạ bắt đầu… từ một tiếng gõ cửa.

Tôi – Hà, 28 tuổi – cưới Tín đã ba năm. Cả hai sống cùng mẹ chồng, bà Trúc, người phụ nữ ngoài sáu mươi, khó ngủ nhưng vẫn còn khỏe mạnh. Sống chung cũng có lúc va chạm, nhưng nhìn chung bà thương con trai và cũng tôn trọng tôi. Mọi thứ tưởng như sẽ cứ bình lặng như thế.

Nhưng khoảng nửa tháng trước, vào đúng 3 giờ sáng, giữa yên tĩnh đặc quánh của đêm, tôi bỗng nghe cộc, cộc, cộc ngay trước cửa phòng ngủ. Ba tiếng gõ nhẹ nhưng rõ đến mức tôi mở mắt ngay lập tức. Tín khi ấy vẫn ngủ say, còn tôi thì bỗng thấy gai ốc nổi khắp người.

Tôi gọi với ra, giọng run run:
— Mẹ ơi… có chuyện gì không ạ?

Không ai trả lời. Chỉ có tiếng bước chân kéo đi chậm rãi trên nền gạch rồi biến mất.

Tôi cứ ngồi bất động như vậy một lúc rồi khều Tín. Anh còn mơ ngủ bảo “Chắc mẹ đi vệ sinh”, nhưng đêm nào cũng thế thì đâu còn là chuyện bình thường nữa.

Đêm thứ hai, thứ ba, thứ tư… cứ đúng khoảnh khắc kim phút chạm vào số 12, kim giờ đứng yên ở số 3, là tiếng gõ ấy lại vang lên — vừa đủ nghe, vừa đủ khiến tôi dựng tóc gáy. Tôi mất ngủ, trằn trọc, mắt thâm quầng. Tín ban đầu tưởng tôi quá nhạy cảm, cho đến đêm anh ngồi dậy cùng tôi và chính tai nghe thấy.

Chúng tôi quyết định lắp một chiếc camera mini ở hành lang.

Tối hôm đó, tôi không ngủ. Tín cũng thức, ôm điện thoại xem màn hình camera. Kim đồng hồ nhích từng chút. Tôi nghe rõ tiếng tim mình đập trong lồng ngực.

2:58.
2:59.
3:00.

Kịch.
Âm thanh quen thuộc nhưng lần này lại vang lên ngay khi chúng tôi nhìn vào màn hình.

Bà Trúc xuất hiện trên đó.

Bà đi từ cầu thang tầng trên xuống, bóng dáng hơi khom nhưng nét mặt hoàn toàn vô cảm. Ánh đèn ngủ vàng nhạt rọi lên khuôn mặt bà, khiến nó bệch và xa lạ đến lạnh người. Điều khiến cả tôi và Tín gần như nín thở chính là thứ bà cầm trên tay — một con dao gọt hoa quả, lưỡi dao sáng lấp loáng.

Bà không nhìn trái nhìn phải, không tỏ ra nguy hiểm hay tức giận, chỉ bước chậm rãi, đôi mắt trống rỗng như người không hồn. Bàn tay có con dao thỉnh thoảng khua nhẹ, như đang tìm đường trong bóng tối.

Rồi bà dừng lại trước cửa phòng chúng tôi.

Cộc. Cộc. Cộc.

Ba tiếng gõ quen thuộc. Không mạnh, nhưng đủ khiến cả hai chúng tôi chết lặng. Tín siết chặt tay tôi, còn tôi chỉ biết run trong chăn.

Bà đứng vài giây, rồi quay người lững thững đi thẳng xuống cuối hành lang, biến mất khỏi tầm nhìn camera.

Không ai nói lời nào. Cả hai đều hiểu: đây không còn là chuyện “mẹ đi vệ sinh” hay “mẹ khó ngủ” nữa.

Sáng hôm sau, khi chúng tôi mở video cho bà xem, bà tái mét, run đến mức tách trà trên tay cũng đổ một ít ra bàn. Bà nói không nhớ gì cả, thậm chí còn sợ chính mình.

Chúng tôi lập tức đưa bà đi khám. Sau hàng loạt kiểm tra, bác sĩ nói điều mà cả ba người đều hơi choáng:

Bà bị mộng du.

Tôi thở phào vì ít nhất đây không phải một điều gì… đáng sợ hơn. Nhưng khi nhớ lại hình ảnh bà lầm lũi cầm dao đi lại, tôi vẫn thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.

Bác sĩ bảo rằng người mộng du đôi khi vô thức cầm đồ vật gần đó mà không hề ý thức được. Nghe đến đó, bà Trúc cúi đầu, hai bàn tay siết chặt, như thể sợ chính bản thân mình.

Trên đường về, bà ngập ngừng rồi khẽ nói:

— Mấy tháng nay mẹ hay mơ thấy… ba con.

Tín khựng lại.

Ba anh mất đã mười năm. Tôi chưa từng thấy bà nhắc đến ông với ánh mắt buồn như thế. Bà nói mỗi đêm lại thấy ông đứng ngoài cửa phòng, gõ cửa gọi. Có hôm bà còn mơ thấy ông đứng trước tủ bếp, cầm dao.

Tôi bỗng hiểu ra. Nỗi ám ảnh lâu năm, cộng với tuổi già, cộng với việc ngủ không sâu… tất cả chồng lên nhau, khiến bệnh mộng du bộc phát.

Từ hôm đó, chúng tôi dọn phòng bà xuống tầng trệt cho an toàn, khóa tủ bếp và dẹp hết vật sắc nhọn. Tôi đặt chuông báo mỗi 3 giờ sáng để kiểm tra camera. Có hôm bà vẫn mộng du, nhưng chỉ đi vài bước rồi quay về giường. Có hôm bà ngủ một mạch không dậy lần nào.

Tưởng đâu mọi chuyện đã yên, cho đến một đêm khác.

3 giờ sáng.

Lại tiếng cộc, cộc, cộc.

Tôi bật màn hình camera — bà đang đứng trước cửa phòng chúng tôi, không cầm gì, nhưng đôi mắt mở to, vô hồn như đang nhìn xuyên qua bức tường.

Rồi bà khẽ thì thầm, giọng đứt quãng:

— Ông… đừng gọi nữa… để tôi ngủ…

Lời nói ấy khiến tôi rùng mình. Tín lao xuống xem nhưng bà đã nằm ngủ say như chưa từng rời khỏi giường.

Hôm sau, tôi hỏi bà có nhớ gì không. Bà lắc đầu. Nhưng đôi mắt bà sâu hun hút, như chứa một khoảng tối không tên.

Chúng tôi cố gắng tạo ra bầu không khí ấm áp trong nhà. Mỗi tối cả nhà ăn cơm chung, nói chuyện vui. Tín hay kể bà nghe chuyện lúc anh còn nhỏ, chuyện nghịch phá bị ba quở, khiến bà bật cười. Tôi pha sữa ấm cho bà trước khi ngủ, mở nhạc thiền nhẹ nhàng.

Những việc rất nhỏ nhưng như từng chút kéo bà ra khỏi những bóng tối đang đeo bám.

Một tối, bà bảo muốn tự tay làm chè khoai tím cho hai vợ chồng. Khi mang ra, bà cười hiền:

— Lâu rồi mẹ mới thấy ngon miệng như vậy.

Tôi nhìn bà, thấy dáng vẻ hồng hào hơn hẳn. Tín cũng mừng ra mặt.

Rồi đến một ngày, tiếng gõ lúc 3 giờ… biến mất.

Tôi vẫn dậy kiểm tra camera theo thói quen, nhưng hành lang chỉ trống rỗng, ngọn đèn ngủ vàng nhạt đứng yên không rung động. Không có bóng đen nào. Không có tiếng dép lê. Không có tiếng thì thầm đêm.

Chỉ có sự yên tĩnh hiếm hoi mà nhiều ngày nay tôi mới cảm nhận lại.

Một hôm tôi nghe bà nói trong giấc ngủ, giọng nhẹ bẫng:

— Thôi ông ơi… tôi ở đây còn có con cháu… ông đi trước rồi…

Tôi đứng ngoài cửa mà lặng đi. Có những nỗi đau chỉ có thể tự mình đối diện. Chúng tôi giúp bà, nhưng bước qua nó vẫn là chuyện của trái tim bà.

Vài ngày sau, khi ngồi uống trà ngoài sân, bà nhìn tôi và bảo:

— Đêm qua mẹ lại mơ thấy ba con. Nhưng lần này… ổng cười hiền lắm. Ổng nói: “Bà ở lại đi. Tôi đi trước rồi.”

Tín ngồi cạnh, mắt đỏ hoe. Tôi đặt tay lên bàn tay nhăn nheo của bà:

— Mẹ còn nhiều người thương, mẹ phải khỏe.

Bà cười, nếp nhăn hằn sâu nơi đuôi mắt nhưng ánh nhìn đã sáng hơn rất nhiều:

— Nhờ hai đứa, mẹ thấy lòng nhẹ đi rồi.

Từ đó, bà ngủ thẳng giấc hơn. Không còn mộng du. Không còn tiếng gõ cửa. Không còn những bước chân vô thức hay chiếc bóng lơ lửng trong camera.

Đêm cuối mùa mưa, khi tôi ngồi ngoài hiên, gió mang theo mùi dạ hương mà bà mới trồng sau nhà, Tín khoác áo lên vai tôi, dựa vào.

— Em còn sợ đêm không? — anh hỏi.

Tôi tựa đầu vào vai anh, khẽ mỉm cười:

— Không. Nhà mình bình yên rồi mà.

Trong phòng, ánh đèn ngủ hắt qua khe cửa phòng mẹ. Bà đang ngủ yên, gương mặt thanh thản. Không còn tiếng gõ cửa nào lay động nửa đêm. Không còn dao trong tay người đang mộng du. Không còn nỗi sợ mơ hồ ẩn trong bóng tối.

Chỉ còn lại hơi ấm của một gia đình, đủ để xua đi những ký ức ám ảnh và dẫn mọi người bước qua những đêm dài nhất đời mình.

Và từ ngày ấy, 3 giờ sáng không còn là cơn ác mộng của chúng tôi nữa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News