Thị trấn Vân Hạ nhỏ xíu, chỉ cần mười phút đi bộ là hết một vòng, nhưng lúc nào cũng đầy tiếng gió từ sông Bắc Hòa thổi về. Những buổi chiều, từ ban công tầng hai nhà tôi, có thể nhìn thấy cả dãy mái ngói đỏ thẫm trải dài đến tận chân đồi. Một thị trấn yên bình, nơi mà ai cũng biết ai, nơi mà cuộc sống trôi chậm đến mức đôi khi tôi sợ mình sẽ ngủ quên trong sự an yên ấy.
Nhà tôi ở cuối con đường Ngự Lâm – một căn nhà hai tầng đơn giản nhưng ấm áp. Tôi – Thanh – làm kế toán cho công ty vận tải của thị trấn. Chồng tôi – Lâm – là tài xế xe tải, chạy tuyến ngắn trong tỉnh. Còn một nhân vật nữa trong gia đình: bố chồng tôi – ông Đình – 75 tuổi, vợ mất từ sớm, hiền nhưng cố chấp, thương con nhưng hay cằn nhằn, kiểu đàn ông ngày xưa.
Tôi sống cùng bố từ khi kết hôn. Những năm đầu, tôi chăm sóc ông từ bữa ăn, ly nước, áo ấm đến giấc ngủ. Ông quen tôi đến mức hễ đau đầu, đau lưng, đau gối đều gọi:
– Thanh ơi, lấy giùm bố cái dầu gió…
– Thanh ơi, bóp cái vai hộ bố…
Tôi cũng quen với việc chăm. Nhưng mọi thứ đã thay đổi từ khi tôi sinh con.
CHƯƠNG 1: MỘT THAY ĐỔI NHỎ – MỘT VẤN ĐỀ LỚN
Đứa con đầu lòng của tôi – bé Mỡ – chào đời vào một ngày mưa tầm tã. Cuộc sống sau sinh như cuốn tôi vào một vòng xoáy mới: cho bú, tắm bé, thay tã, dỗ ngủ. Ngày nào cũng tất bật. Tôi gần như không còn thời gian thở, nói gì đến việc chăm sóc bố chồng.
Lâm thấy vậy thì thương tôi lắm. Một buổi sáng anh đắn đo nhóm bếp pha cà phê rồi nói:
– Hay là… mình thuê giúp việc đi em. Anh thấy em cực quá.
Tôi vốn ngại người lạ vào nhà, nhưng nghĩ đến đôi mắt thâm quầng của mình mỗi sáng, tôi gật đầu.
Thế là cô Sen xuất hiện – một phụ nữ tầm 45 tuổi, người gầy nhưng khỏe, tóc buộc gọn, giọng nói khàn nhưng dễ nghe. Cô làm việc đều tay, sạch sẽ, ngăn nắp, nói năng lễ phép. Bố chồng tôi cũng quý, thậm chí hay nói:
– Con Sen nó siêng. Việc này để nó làm, con cứ chăm thằng nhỏ.
Tôi cũng an tâm hơn.
Cho đến một ngày…
Mọi thứ bắt đầu từ tiếng cửa mở khẽ lúc khuya.
CHƯƠNG 2: ĐÊM VÀ NHỮNG BÓNG NGƯỜI LẨN KHUẤT
Đêm đó, tôi đang ru Mỡ ngủ thì nghe tiếng “cạch” – tiếng cửa phòng bố mở. Ban đầu tôi không để ý. Nhưng năm phút sau, tôi nghe tiếng chân ai đó bước vào phòng ông.

Tôi thò đầu ra khỏi cửa phòng mình, và… đó là cô Sen.
Cô cầm theo một cái chậu nhỏ và khăn.
Tôi nhíu mày.
Nhưng vì bận dỗ con, tôi bỏ qua.
Đêm thứ hai…
Đêm thứ ba…
Đêm thứ tư…
Đêm nào cũng vậy.
Khoảng 23 giờ, khi mọi người đều đi ngủ, cô Sen vào phòng bố chồng. Cánh cửa khép lại. Và cả tiếng đồng hồ sau mới mở ra.
Tôi bắt đầu thấy lạ.
Lâm đi làm đêm nhiều, không biết chuyện này. Tôi thì không tiện hỏi thẳng vì sợ làm tổn thương lòng tự trọng của bố chồng.
Nhưng những đêm tiếp theo, cảnh tượng ấy lặp lại. Thậm chí có đêm tôi lén đứng sau cầu thang nhìn. Bóng cô Sen khuất dần sau cánh cửa phòng bố chồng, và không ai biết chuyện gì diễn ra bên trong.
Tôi bắt đầu đặt câu hỏi:
– Hai người…
– Có tình cảm?
– Có quan hệ?
– Có điều gì giấu mình không?
Bố chồng thì gần đây lạ lắm. Mỗi sáng ông đi lại chậm hơn, mặt hơi đỏ, tóc chải gọn, áo phẳng phiu. Cô Sen cũng đôi khi đỏ mặt khi chạm mặt tôi.
Tôi bắt đầu sinh nghi.
CHƯƠNG 3: NỖI LO CỦA MỘT NGƯỜI LÀM DÂU
Có người nói: khi phụ nữ sinh con, họ nhạy cảm hơn bình thường. Không phải ghen tuông vô lý, mà là linh cảm về sự thay đổi trong ngôi nhà họ đang sống.
Tôi đem chuyện nói với Lâm.
– Anh… dạo này em thấy cô Sen đêm nào cũng vào phòng bố. Lâu lắm mới ra.
Lâm nhíu mày nhưng ngay sau đó bật cười:
– Trời đất, bố 75 rồi mà em nghĩ đi đâu vậy?
– Nhưng em thấy lạ. Anh không tin thì tối đứng xem thử.
Lâm im lặng.
Đàn ông, dù thoải mái tới đâu, chuyện liên quan đến bố vẫn nhạy cảm.
Một lát sau, anh thở dài:
– Vậy em muốn làm sao?
Tôi nói thật lòng:
– Em nghĩ… nếu bố với cô Sen có tình cảm thật sự, mình nên tác hợp. Người già cô đơn. Mẹ mất sớm, bố sống với chúng ta mà toàn ở trong phòng.
Lâm nhìn tôi như không tin vào tai mình.
– Em… muốn tác hợp cho bố và cô Sen?
– Nếu họ thương nhau thật thì sao? Mình đâu thể cấm. Với lại nếu cô ấy trở thành vợ bố anh… cũng tiện chăm sóc bố hơn.
Lâm ôm đầu:
– Nhưng… chuyện này phải chắc chắn đã. Nhỡ em nghĩ lầm thì…
Tôi thở dài:
– Em cũng muốn biết sự thật.
CHƯƠNG 4: ĐÊM THEO DÕI
Đêm ấy, Lâm và tôi giả vờ ngủ sớm. Nhưng đến 23 giờ, chúng tôi nhẹ chân ra cầu thang, đứng nép vào tường.
Ầm…
Cửa phòng bố mở nhẹ.
Vẫn là cô Sen.
Đèn phòng ông sáng vàng hắt ra một chút rồi tắt.
Cả hai bước vào.
Cửa… đóng lại.
Lâm nắm lấy tay tôi, hoang mang thật sự. Anh thì thầm:
– Nếu bố có quan hệ… thì sao?
Tôi nhìn anh, khẽ nuốt khan:
– Người già… cũng có quyền được yêu mà.
Nhưng lòng tôi bắt đầu rối.
Chúng tôi đứng đợi gần một tiếng. Không có âm thanh lạ nào vang ra, nhưng sự im lặng ấy lại khiến trí tưởng tượng của tôi chạy loạn.
Đến khi cửa mở, cô Sen bước ra với cái chậu nhỏ trên tay.
Tôi giật mình.
Cô… đang chùi gì?
Hay… tắm cho ai?
Hay…
Lâm định lên tiếng gọi nhưng tôi níu tay anh lại:
– Sáng mai hãy hỏi.
CHƯƠNG 5: SỰ THẬT KHÔNG AI NGỜ TỚI
Sáng hôm sau, cả nhà đang ăn cháo thì Lâm nhìn thẳng vào bố:
– Bố… con muốn hỏi chuyện này.
Ông Đình đang múc cháo, tay hơi khựng lại:
– Chuyện gì?
Giọng Lâm run lên:
– Đêm nào… bố cũng nhờ cô Sen vào phòng… làm gì vậy ạ?
Ông Đình bất ngờ ngẩng đầu.
Cô Sen cũng giật mình làm rơi cái muỗng xuống bàn.
Không ai nói gì trong vài giây.
Tôi nín thở.
Rồi bố chồng tôi chậm rãi đặt bát cháo xuống, thở dài:
– Hai đứa nghĩ bố và cô Sen… có quan hệ à?
Cả phòng im phăng phắc.
Ông bật cười – một nụ cười… vừa buồn, vừa bất lực:
– Bố 75 tuổi rồi, đầu gối muốn đứng lên còn khó. Quan hệ cái nỗi gì…
Cô Sen đỏ bừng mặt, vội lau tay:
– Con chỉ… giúp bác bóp lưng thôi. Bác đau lưng nặng, nằm xuống nhiều bị co cơ. Con đấm bóp cho bác đỡ đau. Bác bảo khuya đỡ ồn, nên con làm lúc đó để không phiền cháu bé.
Tôi há hốc.
Lâm cũng cứng người.
Ông Đình tiếp lời, giọng nhẹ nhưng buồn:
– Từ ngày Thanh sinh Mỡ, bố biết con bận. Bố không dám gọi Thanh bóp lưng như trước. Nhờ cô Sen giúp cũng ngại lắm, nhưng đau quá thì đành phải nhờ. Bố sợ tụi con lo nên… không muốn nói.
Tôi bỗng nghẹn lại.
Cô Sen cúi gằm:
– Con chỉ xem bác như bố thôi. Bác đau quá, không ai để ý, con thấy tội. Chứ con không dám… nghĩ gì khác.
Không khí nhẹ hẳn, rồi lặng đi.
Tôi cảm thấy lòng mình chùng xuống, vừa xấu hổ vừa thương hai người.
Tôi nhìn bố:
– Con xin lỗi… con hiểu lầm bố.
Ông xua tay:
– Không trách con. Người làm dâu mới sinh xong, tinh thần dễ lo lắng. Bố hiểu hết.
Cô Sen cười hiền:
– Cháu thương bố như bố ruột, vậy là quý rồi.
Lâm thở phào một hơi rõ dài, như trút bao gánh nặng.
CHƯƠNG 6: NHỮNG ĐIỀU KHÔNG NÓI THÀNH LỜI
Buổi chiều, tôi bế Mỡ ra hiên, thấy bố đang ngồi phơi nắng. Lưng ông còng xuống, bàn tay gân guốc run nhẹ. Tôi bất giác thở dài.
Tôi hiểu rồi.
Từ ngày sinh con, tôi mải chăm Mỡ mà quên mất bố chồng – người già, cô đơn, sống lặng lẽ trong căn nhà mà chính tôi đã bước vào làm dâu.
Tôi tiến lại.
– Bố… để con bóp lưng cho bố nhé.
Ông giật mình, rồi mỉm cười, đôi mắt ướt nhẹ:
– Con bận con nhỏ mà…
– Con muốn làm. Bố là bố của con mà.
Ông quay mặt đi, gật đầu rất khẽ.
Tôi xoa lưng cho ông, nhẹ nhàng vừa đủ không đau. Ông khẽ hít vào – tiếng rên nhẹ của người già mỗi khi mệt mỏi.
– Từ giờ… bố cứ bảo con nhé. Con xin lỗi vì dạo này bỏ bê bố.
Ông đặt tay lên tay tôi:
– Con là dâu mà hiếu thế này… mẹ chồng con mừng lắm.
Lời ông làm tim tôi ấm lên.
Ở đâu đó, tiếng Mỡ cười vang. Lâm từ trong bếp bước ra nhìn cảnh ấy, ánh mắt anh cũng dịu lại.
Nhà, đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc như vậy để hàn gắn những hiểu lầm.
CHƯƠNG 7: TÁC HỢP – THEO CÁCH KHÁC
Vài ngày sau, Lâm bỗng thỏ thẻ:
– Nhưng mà… em thấy cô Sen cũng tốt. Hay mình… tác hợp cô ấy cho ai đó?
Tôi bật cười:
– Anh định làm mai cho cô ấy à?
– Ừ, chứ để người ta ở vậy cũng tội.
Cô Sen nghe thấy thì đỏ mặt, mắng yêu:
– Anh chị lo chuyện bao đồng quá à.
Nhưng tôi biết – trong ánh mắt cô, có chút ấm áp.
Nhờ hiểu lầm ấy, mọi người gần nhau hơn.
Từ đó, cô Sen trở thành như người thân trong nhà. Bố chồng tôi mỗi tối đều ngồi xem tivi cùng cô. Cô hay nấu món ông thích: cá rô kho nghệ, canh bí đỏ, trứng luộc nước mắm. Ông thì chỉ tay:
– Con này con kia… bỏ thêm hành vào cho bố.
Cô Sen cười, không phàn nàn.
Tôi từng lo nghĩ lung tung, nhưng giờ nhìn lại… tôi biết ơn khoảng thời gian ấy. Vì nhờ nó, tôi mới hiểu:
Người già không chỉ cần thuốc… mà còn cần sự quan tâm. Và đôi khi, sự quan tâm đến từ những người không chung máu mủ, nhưng chung lòng thương.
CHƯƠNG 8: KẾT THÚC CÓ HẬU NHẤT CÓ THỂ
Một năm sau, nhà tôi từng ngày ấm hơn.
Mỡ biết đi, cứ chạy lon ton theo ông nội mỗi sáng. Bố chồng tôi khỏe hơn nhiều, không còn đau lưng nặng nhờ sự chăm sóc đều đặn. Lâm làm việc ổn định, ít đi đêm hơn.
Còn cô Sen…
Cô đã nhận lời quen một bác thợ mộc ở đầu phố – người mà Lâm “vô tình” giới thiệu. Hai người còn rủ nhau đi chùa Hạ Liên mỗi cuối tuần.
Ngày họ báo tin sẽ làm đám cưới đơn giản, bố chồng tôi cười tươi như trẻ:
– Tốt rồi. Sen nó là người tốt. Ai cưới được nó là phúc đó.
Tôi cũng vui như cưới chị gái ruột.
Nhìn lại tất cả, tôi hiểu một điều:
Nhiều khi, những hiểu lầm trong gia đình không phải tai họa, mà là cơ hội để mọi người nhìn lại nhau, yêu thương nhau hơn, và chạm vào những nỗi lòng không ai nói được.
Và rồi cuộc sống, như dòng sông Bắc Hòa chảy qua thị trấn Vân Hạ, tiếp tục bình yên – nhẹ nhàng nhưng đầy nghĩa tình.