×
×

Đến ra mắt, mẹ bạn trai nói tôi không bằng osin nhà bà, tôi cười mỉm đáp nhẹ một câu khiến bà đánh đổ tách trà

Tôi nói chậm rãi, không hề cao giọng, nhưng từng lời đều như rơi xuống nền gạch lạnh, vang lên rõ ràng đến mức ai cũng nghe thấy. Căn phòng im phăng phắc. Mẹ Huy run tay, đánh đổ cả tách trà xuống bàn.

Tôi và Huy yêu nhau được gần 2 năm. Anh là kỹ sư cầu đường, hiền lành, chỉn chu và rất mực yêu thương tôi. Còn tôi là một nhân viên văn phòng bình thường, làm việc cho một công ty truyền thông nhỏ, lương cứng 5 triệu, cộng thêm hoa hồng thì may ra được 8-9 triệu mỗi tháng.

Chúng tôi đến với nhau giản dị, chưa từng nói về vật chất. Huy vẫn hay đùa rằng:

– Em chỉ cần cười là anh thấy đủ giàu rồi.

Tôi tin vào thứ tình yêu không cần tiền làm thước đo ấy, cho đến ngày anh bảo sẽ dẫn tôi về ra mắt mẹ.

Tôi hồi hộp chuẩn bị cả tuần, chọn chiếc váy xanh nhạt, kiểu dáng nền nã, mua ít quà mang biếu. Nhưng vừa bước chân vào căn nhà 3 tầng sang trọng giữa lòng phố cổ, tôi đã cảm thấy ánh mắt soi mói hằn lên từng bước đi của mình.

Mẹ Huy ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt sắc lạnh. Bà nhìn tôi, mỉm cười nhạt – nụ cười mà trong đó không hề có thiện cảm. Tôi chào lễ phép, đưa quà, bà chỉ gật đầu cho có lệ. Rồi khi tôi ngồi xuống ghế, mẹ Huy hỏi tôi với giọng thản nhiên:

– Cháu làm gì trên này thế?

Tôi đáp:

 Dạ, cháu làm nhân viên văn phòng ạ.

Bà gật đầu, vẻ suy tính điều gì đó, rồi nói một câu như lưỡi dao lạnh:

– Lương chắc cũng thấp lắm nhỉ, có khi còn chẳng bằng osin nhà này. Cô tốt số lắm mới lừa được thằng Huy nhà này đấy.

Đến ra mắt, mẹ bạn trai nói tôi không bằng osin nhà bà, tôi đáp một câu khiến bà đánh đổ tách trà - 1

Trước khi về nhà Huy, tôi đã mua ít quà mang biếu. (Ảnh minh họa)

Tôi sững người. Tôi nhìn sang Huy, mặt anh đỏ bừng rồi giọng cứng rắn nói:

– Mẹ nói chuyện kiểu gì vậy. Nếu mẹ không chào đón thì con và cô ấy sẽ đi ngay.

Không khí trong phòng lập tức đông cứng lại. Bà trừng mắt, còn tôi chỉ thấy tim mình nặng trĩu. Huy định đứng dậy, nhưng tôi nắm tay anh, khẽ lắc đầu. Tôi không muốn mọi chuyện kết thúc trong ồn ào. Tôi nhìn thẳng vào mắt mẹ anh, giọng bình tĩnh đến lạ:

 Bác nói đúng, con đi làm lương không cao thật. Có tháng còn chẳng đến 8 triệu, khéo khi không bằng lương osin nhà bác thật. Nhưng có lẽ bác chưa biết, ở quê con, bố mẹ con buôn bán nông sản, nhà con có một căn biệt thự nhỏ giữa thị trấn. Anh trai con làm việc ở Nhật, chị gái con định cư Úc. Còn con, ngoài công việc văn phòng, con còn kinh doanh thêm vài cửa hàng thời trang, đầu tư bất động sản cùng gia đình. Con đi làm chỉ vì thích học hỏi, chứ không phải vì thiếu tiền.

Tôi nói chậm rãi, không hề cao giọng, nhưng từng lời đều như rơi xuống nền gạch lạnh, vang lên rõ ràng đến mức ai cũng nghe thấy. Căn phòng im phăng phắc. Mẹ Huy run tay, đánh đổ cả tách trà xuống bàn.

Huy vẫn nắm tay tôi, nhưng tôi cảm nhận được bàn tay anh khẽ run. Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt vừa bất ngờ, vừa ngỡ ngàng. Anh không hề biết về điều đó, bởi tôi chưa bao giờ kể cũng chưa từng đưa anh về ra mắt. Tôi không giấu, chỉ đơn giản thấy không cần thiết phải nói khi tình yêu không liên quan đến tiền.

Mẹ anh ngồi lặng, ánh mắt thay đổi. Vẻ kiêu ngạo tan dần, thay vào đó là sự bối rối và xấu hổ. Một lúc lâu, bà khẽ nói, giọng lạc đi:

– Bác… xin lỗi, bác đã nghĩ sai về cháu.

Đến ra mắt, mẹ bạn trai nói tôi không bằng osin nhà bà, tôi đáp một câu khiến bà đánh đổ tách trà - 2

Nghe những lời tôi nói, mẹ Huy đã xin lỗi. (Ảnh minh họa)

Tôi nhẹ nhàng đáp:

– Cháu không giận đâu ạ. Chỉ mong sau này bác đừng vội đánh giá ai qua quê quán hay tiền lương. Có những người trông bình thường, nhưng họ không hề nhỏ bé như bác nghĩ.                 

Bà cúi đầu, đôi tay vẫn run run. Huy nhìn tôi, trong mắt ánh lên niềm tự hào. Trên đường về, anh im lặng suốt, chỉ nắm tay tôi thật chặt. Khi ra đến cổng, anh mới khẽ nói, giọng nghẹn:

 Anh xin lỗi vì đã để em phải chịu những lời như thế. Anh không biết em lại mạnh mẽ đến vậy.

Tôi cười, tựa đầu vào vai anh:

– Em không mạnh mẽ đâu. Chỉ là em hiểu, ai cũng có lòng tự trọng, dù giàu hay nghèo.

Gió đêm mơn man qua mái tóc, hương hoa sữa phảng phất trong không khí. Tôi thấy lòng mình nhẹ tênh, như thể vừa trút bỏ được gánh nặng vô hình. Không phải vì tôi đã “dằn mặt” được ai, mà vì tôi đã đứng lên để bảo vệ chính mình và người tôi yêu.

Sau lần ấy, mẹ Huy thay đổi nhiều. Bà chủ động gọi điện hỏi thăm, dần dần trở nên cởi mở, thân thiện. Có lẽ, đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc, người ta mới nhận ra rằng sự sang trọng không nằm ở tiền bạc, mà ở cách ta cư xử.

Tôi hiểu, tình yêu không thể tồn tại nếu không có sự tôn trọng. Và may mắn thay, tôi đã giữ được điều đó bằng tất cả sự bình tĩnh, tự trọng và một nụ cười đủ khiến tách trà rơi xuống, đánh vỡ luôn cả định kiến trong lòng người khác.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News