Mai vừa nhận lương. Cả buổi sáng cô bận đi gửi hồ sơ ở cơ quan, chiều về mới kịp cầm cục tiền định nạp thẻ — tiện tay đặt lên bàn bếp, bảo con chơi đi rồi cô xuống rút tiền nạp thẻ sau. Nhà ồn ào, bếp thơm mùi canh, mọi thứ đều như mọi ngày.
Chiều tối, khi xếp đồ chuẩn bị đi chợ, cô vô tình sờ vào cục tiền trên bàn rồi giật mình: thiếu năm tờ tiền. Một cục tiền chặt mà bây giờ mất hẳn năm tờ lẻ — số tiền không lớn nhưng với cô, đó là cả một quỹ kí gửi cho học thêm của con. Cảm giác bị xâm phạm, bị tổn thương, nóng lên trong lòng.


— Mẹ ơi, hôm nay con mới rút lương, để ở đây — Mai nói thẳng mặt mẹ chồng đang ngồi ở bàn thờ, giọng cô vừa lạnh vừa cố bình tĩnh. — Chiều về thấy thiếu năm tờ, mẹ có thấy ai vào nhà không? Hay mẹ có… nhặt nhầm chỗ nào?
Bà Lan — mẹ chồng Mai — hơi khựng, ánh mắt thoáng lạ, nhưng bà vội lắc đầu:
— Ai lại ăn trộm trong nhà mình chứ. Mẹ cả ngày đi chợ, không đụng vào đồ của con. Mẹ không lấy.
Lời phủ nhận quả quyết của bà khiến Mai càng nổi nóng hơn. Năm tờ tiền, với cô, là niềm tin bị tổn thương: nếu trong nhà mà còn có thể thiếu tiền, sự an toàn, sự tôn trọng trong gia đình cũng sẽ lung lay. Cô kéo mẹ vào góc bàn, đặt tay lên bàn, giọng khẩn khoản:
— Mẹ đừng giấu. Con thấy có người vào nhà — con không đùa đâu. Nếu mẹ có lấy, nói một tiếng cho con biết.
Bà Lan nổi giận, bà tự ái:
— Mẹ đã nói rồi, mẹ không lấy! Con đưa tin như thế làm mất mặt mẹ con tôi. Nhà này từ xưa nay, cơm bưng nước rót; mẹ không làm chuyện đó.
Lời qua tiếng lại. Họ nói với nhau bằng những câu ngắn, bằng những thành kiến lâu năm — những câu mẹ chồng đã chịu đựng, những câu con dâu đã tích tụ từ lâu. Cái gọi là “tín nhiệm” trong nhà rung lên như chiếc ly bị chạm vào.
Tối đó, chồng Mai — Hùng — đang đi công tác. Khi anh gọi về, Mai cố kìm nước mắt, kể toàn bộ sự việc. Hùng bình tĩnh bảo anh sẽ về sớm nhưng chuyến công tác bị kéo dài thêm ngày nữa. Mai không kìm được nỗi bất an, đề nghị lục camera nhà xem cho rõ.
Camera cho kết quả lạnh lùng: chiều hôm đó, đúng lúc Mai rút tiền ra khỏi ngân hàng và để trên bàn, bà Lan bước vào bếp, đứng lặng một lúc, rồi cầm cục tiền lên. Bà lấy vài tờ rồi ra khỏi nhà . Thực ra sau đó, bà đi chợ, vào một tiệm quần áo trẻ em, chọn đồ, trả tiền. Lát sau, camera ghi lại cảnh bà về nhà, tay xách 1 túi quần áo lớn và đặt trở lại một ít tờ tiền vào chỗ cũ trên bàn. Dáng bà cúi xuống, như cố giấu điều gì đó nhưng cũng như muốn sửa sai.
Mai xem đi xem lại. Tức giận, bị tổn thương, hụt hẫng. Cái hình ảnh bà cầm tiền đưa ra tiệm quần áo, rồi trả lại vài tờ, như bằng chứng không thể chối cãi: bà lấy tiền của cô để mua quần áo cho con của chị gái chồng — điều bà không muốn Mai biết. Mai xông thẳng sang gọi mẹ chồng lại, lần này giọng cô đã thẳng và lạnh:
— Mẹ lấy tiền nhà con để cho người khác mua quần áo?! Mẹ đã nói mẹ không lấy mà?
Bà Lan đứng bật dậy, cả người bối rối. Ban đầu bà vẫn một mực chối, rồi khi con trai gửi cho bà ảnh chụp camera, bà im lặng. Không phải vì bà không nhận, mà vì bà ngại nói lên lý do: chị gái chồng vừa sinh khó khăn, cháu ngoại của bà đang thiếu áo quần, bà không muốn gánh nặng lên vai con trai nên lặng lẽ lấy ít tiền giúp.
Nhưng bằng chứng hình ảnh và sự phủ nhận ban đầu khiến Mai cảm thấy bị phản bội. Lòng tự ái của bà Lan bị tổn thương vì bị con dâu nghi ngờ, lòng Mai bị tổn thương vì bị nói dối ngay trong nhà mình. Mâu thuẫn nung nấu.
Khi Hùng về, anh thấy vợ mặt đỏ hoe, mẹ vợ mặt nặng, không khí gia đình căng như dây đàn. Hùng cố gắng làm hoà, nói chuyện, phân tích, nhưng mọi lời anh nói đều bị che bởi những tự ái đã chồng chất. Mai cảm thấy niềm tin bị phá vỡ; bà Lan thấy tiếng nói của mình bị coi nhẹ. Cuối cùng, sau những trận cãi vã không đi đến đâu, Mai và Hùng quyết định chuyển ra ngoài thuê một căn nhỏ để cho bọn trẻ có không gian ổn định. Họ cần thời gian để nguôi cơn giận. Mối quan hệ mẹ chồng — nàng dâu rạn nứt, nhà chia làm hai.
Một tháng trôi qua. Mai ở riêng, lắm lúc cô tự hỏi có nên lạnh lùng như vậy. Lòng cô vẫn đau vì bị phản bội, nhưng trong những đêm không ngủ cô nhớ đến nụ cười mẹ chồng, nhớ hình ảnh bà khom lưng khi nấu cơm cho cháu, nhớ những chuyện bà âm thầm làm cho gia đình. Cô nghĩ: mọi chuyện có thể giải quyết bằng lời nói, nếu như không có cái khoảnh khắc bốc đồng kia.
Rồi một chiều điện thoại ngân hàng reo. Nhân viên ngân hàng xin lỗi vì một sơ suất: khi giao dịch, họ đã đếm thiếu tiền — chính xác là thiếu năm tờ — trong lúc rút lương cho Mai. Họ phát hiện sai sót sau khi kiểm kho, và gọi báo về để xin lỗi khách hàng. Lời xin lỗi đơn thuần nhưng như một viên đá lăn, khiến Mai chùng người: có thể cô đã hiểu nhầm, có thể tình huống phức tạp hơn cô tưởng.
Mai gọi cho Hùng, giọng bỡ ngỡ:
— Anh ạ… ngân hàng họ gọi xin lỗi — họ đếm thiếu tiền lúc giao dịch. Có nghĩa là… có thể em đã nóng vội khi nghĩ mẹ lấy tiền.
Hùng nghe vậy im lặng một lúc, rồi nói:
— Về đi em. Anh đưa em về nói chuyện với mẹ. Nếu em sai thì xin lỗi mẹ. Nếu mẹ có sai, mẹ cũng sẽ hiểu.
Mai về nhà, đứng trước cửa phòng khách nơi bà Lan đang lấy nước. Bà thấy con dâu quay về, ánh mắt khô lại. Mai bước tới, cúi đầu:
— Mẹ… con xin lỗi. Con đã nóng nảy. Khi ấy con nhìn thấy camera, con tưởng mẹ lấy tiền và trả lại để che giấu… Con đã để cơn nóng giận lấn át mọi thứ.
Bà Lan bật khóc, những tiếng nấc nghẹn. Bà đặt tay lên vai con dâu:
— Mẹ cũng có lỗi. Mẹ thấy cháu thiếu áo quần, mẹ chỉ muốn giúp… Mẹ nên nói thẳng với con, không nên lén lút. Mẹ sợ làm con trai lo, sợ bị nói. Mẹ không biết con sẽ nghĩ thế nào.
Hai người ôm nhau, và lần đầu sau cả tháng, không khí trong nhà lạnh thôi mà ấm lại. Hùng đứng đó, gạt vội dòng nước mắt của anh. Các cháu chạy vào, ôm chân bà nội. Cả nhà cùng bật cười nghẹn ngào — tiếng cười pha lẫn nước mắt của sự nhẹ nhõm.
Câu chuyện kết thúc không phải bằng một phép màu, mà bằng những lời xin lỗi chân thành — từ con dâu, từ mẹ chồng, từ ngân hàng. Họ nhận ra rằng trong đời sống gia đình, đôi khi một khoảnh khắc nóng giận, một quyết định vội vàng có thể làm nứt vỡ những điều lâu bền. Và cũng có lúc, sự kín đáo, muốn che chở theo kiểu riêng tư của người già lại khiến hiểu lầm lớn hơn.
Bài học được rút ra đơn giản mà sâu sắc: khi chuyện xảy ra, hãy bình tĩnh; trước khi buộc tội người thân, hãy tìm hiểu hết sự thật; và đừng để nóng giận lấn át lý trí — vì thứ lớn nhất mà chúng ta có trong gia đình không phải tiền bạc, mà là niềm tin và tấm lòng.