Ngày cưới của tôi ở thị trấn Hạ Lâm diễn ra dưới cái nắng vàng óng như mật. Sảnh lớn của nhà hàng Thiên Hà được trang trí bằng hoa ly trắng và những tấm rèm mỏng phấp phới. Tôi – Vy, 26 tuổi – đứng trên sân khấu với chiếc váy cưới ren tinh tế, nghĩ rằng mình đang bước vào một chương mới đẹp đẽ của đời mình.
Nhà chồng đông họ hàng, ai cũng náo nhiệt. Riêng mẹ chồng – bà Nhàn – xuất hiện với gương mặt sắc sảo và nụ cười lạnh. Từ ngày quen Vĩnh, tôi luôn cố gắng để được lòng bà, nhưng bà chưa bao giờ thực sự xem tôi như người nhà.
Khi MC mời hai họ lên trao quà, tôi hồi hộp như mọi cô dâu. Mẹ chồng bảo hôm nay có “món quà rất đặc biệt” dành riêng cho tôi. Bà ra hiệu cho người phục vụ đem ra một hộp quà lớn, to đến mức tôi phải dùng cả hai tay mới ôm vừa. Khán phòng nhốn nháo, người trầm trồ, người đoán già đoán non chắc là vàng khối hay trang sức.
Tôi mỉm cười, nghĩ rằng ít nhất mình cũng được đối xử giống những cô dâu khác trong họ. Nhưng niềm tin ấy biến mất ngay khi tôi mở hộp.
Bên trong là một bộ đồng phục người giúp việc màu ghi. Váy tạp dề, mũ, khăn, găng tay… mọi thứ được gấp ngay ngắn như đang chờ người mặc vào làm việc ngay lập tức.
Tiếng cười bật ra từ phía họ nhà chồng, lan nhanh như một vệt dầu loang.
“Quà này hợp với nó ghê!”
“Đúng rồi, dâu trưởng mà, phải biết dọn dẹp chứ!”
“Bà Nhàn đúng là sáng tạo thật!”

Tôi đứng sững.
Lòng bàn tay lạnh ngắt.
Miệng đắng nghét.
Mẹ chồng khoanh tay đầy đắc ý:
— Đây là thứ con sẽ dùng nhiều từ nay về sau, Vy à. Dâu trưởng nhà này phải biết việc chứ.
Tôi quay sang nhìn Vĩnh, mong anh nói một câu bênh vực. Nhưng anh chỉ bật cười:
— Đúng là những gì em cần dùng trong nhà rồi đấy.
Câu nói ấy như xát muối vào lòng tôi. Ngay giây đó, tôi thấy rõ: tôi không phải cô dâu của họ, mà chỉ là người được chọn để lao động trong nhà.
Phía dưới sân khấu, bố mẹ tôi đứng chết lặng. Bố tôi – người đàn ông cả đời nhẫn nhịn – đỏ mặt vì tức giận. Tôi chưa từng thấy bố như vậy. Ông rời khỏi ghế, bước lên sân khấu trong im lặng đến rợn người.
Không một ai còn cười.
Bố đứng đối diện tôi, đặt vào tay tôi một chiếc hộp nhỏ bằng bàn tay. Ông nói chậm rãi, rõ từng chữ:
— Đây là của hồi môn bố mẹ dành cho con.
Tay tôi run khi mở nắp. Bên trong là mười cây vàng, xếp thành hai hàng ngay ngắn, sáng chói đến nhức mắt. Kế bên là một túi kim cương nhỏ, khoảng hơn hai mươi viên, mỗi viên sáng như giọt nước đóng băng.
Cả khán phòng ồ lên kinh ngạc.
Nhưng bố không dừng ở đó.
Ông quay sang nhà trai, giọng lạnh tanh:
— Gia đình tôi đã đến đây với sự tôn trọng. Nhưng những gì các người làm với con gái tôi… là xúc phạm. Đám cưới này đến đây là đủ rồi.
Không khí đông cứng như ai vừa tắt hết âm thanh trong phòng.
— Gia đình tôi sẽ trả lại đầy đủ phong bì. Nhưng con gái tôi… sẽ không kết hôn với nhà này nữa.
Vĩnh tái mặt, lắp bắp gọi với theo. Mẹ chồng cũng hốt hoảng. Nhưng bố chỉ nắm tay tôi, nhẹ mà dứt khoát:
— Về thôi con. Con không sinh ra để làm trò cười cho ai.
Tôi xuống sân khấu trong tiếng xì xào, ánh mắt ngạc nhiên và cả sự bối rối từ hai họ. Đám cưới tan nát ngay trong lúc đáng lẽ phải đẹp nhất đời tôi. Nhưng nỗi đau lại nhẹ hơn tôi tưởng — vì bên cạnh tôi là bố mẹ, những người chưa bao giờ buông tay tôi.
Hai năm sau, mọi chuyện dần lùi vào ký ức. Tôi trở lại công việc, sống bình lặng và kín tiếng. Tôi nghĩ mình sẽ không còn dám yêu ai, cho đến khi gặp Hải.
Hải làm kỹ thuật âm thanh ở Nhà Văn hóa thị trấn Lương Tân. Anh hiền lành, mộc mạc, gia cảnh nghèo hơn nhà tôi rất nhiều. Nhưng ánh mắt anh lúc nói chuyện luôn chân thành đến mức khiến tôi tin tưởng ngay từ lần gặp đầu tiên.
Anh tôn trọng tôi, không đào bới quá khứ, không hỏi chuyện cũ. Chỉ cần thấy tôi im lặng là anh đặt trước mặt tôi ly trà nóng, bảo: “Uống đi cho nhẹ lòng.”
Tình yêu đến chậm, nhưng chắc.
Ngày anh dẫn tôi về ra mắt, tôi hồi hộp tưởng đâu lại gặp cảnh soi mói như nhà chồng cũ. Nhưng mẹ Hải chỉ nắm tay tôi, cười hiền:
— Con gầy quá, để bác nấu cho con ăn bồi dưỡng.
Bố anh thì gật gù:
— Con về đây là phúc cho nhà bác.
Tôi bỗng bật khóc.
Thương chính bản thân mình vì đã từng nghĩ tình thương thật sự không dành cho mình.
Khi Hải cầu hôn, anh không có nhẫn kim cương. Chỉ có chiếc nhẫn bạc mỏng và lời nói ấm áp:
— Anh không giàu, nhưng anh không bao giờ làm em đau.
Tôi gật đầu ngay.
Đám cưới diễn ra trong khu vườn sau nhà, có dây đèn vàng và những bình hoa cúc trắng Hải tự cắm. Không xa hoa, không phù phiếm, nhưng mọi thứ đều chan chứa yêu thương.
Trong lễ gia tiên, bố mẹ Hải bất ngờ mang ra một tập giấy tờ. Bác gái run run nói:
— Nhà bác chỉ có cái nhà này và mảnh đất phía sau. Bác sang tên hết cho vợ chồng con. Con về đây làm dâu, bác thương như con ruột.
Tôi đứng lặng, không tin vào tai mình. Một gia đình nghèo, nhưng trân trọng tôi bằng cả tài sản duy nhất của họ.
Bố tôi đứng dậy, mở vali nhỏ đem theo. Bên trong là một sổ tiết kiệm lớn và một bộ trang sức kim cương lấp lánh.
— Con gái tôi được đối xử tử tế như vậy… tôi đáp lễ cho xứng — bố tôi nói.
Bố Hải vội xua tay:
— Trời ơi nhà tôi sao dám…
— Bác cứ nhận — bố tôi cười — bạc tiền không bằng tấm lòng bác dành cho con Vy.
Và đó là lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự cảm thấy mình được yêu thương đúng nghĩa.
Giờ đây, mỗi sáng thức dậy trong căn nhà nhỏ ở thị trấn Lương Tân, tôi thấy mình may mắn. Hải pha cà phê, mẹ chồng nấu xôi, còn bố chồng thì tưới mấy luống hoa ngoài sân. Cuộc sống bình dị nhưng an yên.
Thỉnh thoảng, hình ảnh chiếc hộp quà màu ghi năm ấy lại lướt qua trong đầu tôi. Nhưng không còn nặng nề nữa. Vì bên cạnh tôi là những người yêu tôi không phải vì tôi giỏi, không phải vì tôi đẹp… mà vì tôi đáng được trân trọng như bất kỳ con người nào.
Tôi nhận ra:
Không phải đám cưới nào cũng đưa ta đến hạnh phúc.
Nhưng cuộc đời luôn để dành cho ta một nơi thật sự thuộc về.
Và tôi đã tìm thấy nơi đó.