1. Cuộc gọi đầu tiên giữa buổi chiều ồn ã
Tôi tên là Lâm, ba mươi sáu tuổi, làm nhân viên kỹ thuật tại một công ty may mặc ở thị trấn Hòa Phát—một nơi yên bình mà mỗi biến động nhỏ nhất đều lan nhanh hơn cả gió. Cuộc sống của tôi trôi qua đều đặn, đôi khi nhàm chán nhưng ấm áp. Tôi có vợ—Ngọc, người phụ nữ hiền lành mà tôi đã yêu từ năm đại học, và hai đứa con trai: Bảo tám tuổi và Minh năm tuổi.
Chiều hôm đó, tôi đang đứng trong xưởng kiểm tra máy thì điện thoại rung. Màn hình hiển thị số lạ.
Tôi lau tay rồi bắt máy:
“Dạ alo?”
Giọng đàn ông khàn khàn, nghiêm lại đến mức gai người.
“Anh là chồng của Nguyễn Diễm Ngọc đúng không?”
Tôi nhíu mày: “Dạ… đúng rồi. Anh là ai?”
Đầu dây bên kia thở mạnh một hơi như đang cố kìm nén.
“Tôi gọi để nói với anh rằng… đứa con trai thứ hai của anh—bé Minh—là con ruột của tôi.”
Tôi đứng sững giữa âm thanh máy dệt ầm ầm.
Còn hắn tiếp tục, giọng thấp và lạnh:
“Tôi muốn anh trả lại con cho tôi. Tôi có quyền làm cha của nó.”
Tôi hét lên: “Anh bị điên à? Anh đang lừa đảo đúng không?! Đừng có đùa kiểu thất đức!”
Tôi cúp máy ngay. Nhưng tim tôi thì đập mạnh, không hiểu vì giận hay vì điều gì đó khó diễn tả.

2. Những cuộc gọi không dứt – và những đêm tôi bắt đầu quan sát vợ
Cứ tưởng chỉ là trò bịp bợm. Nhưng rồi ngày hôm sau, ngày thứ ba, thứ tư… hắn lại gọi. Mỗi lần chỉ nói đúng một chủ đề:
“Hoàn trả con lại cho tôi.”
“Minh không phải con anh.”
“Ngọc và tôi đã từng quen nhau. Chúng tôi có bằng chứng.”
Trong một tháng trời, tôi bị hắn bám riết như một cái bóng không mời mà đến. Số điện thoại không bao giờ trùng nhau. Cứ chặn, là hắn dùng số khác.
Ngọc nhìn thấy tôi cau có với điện thoại nhiều lần, hỏi:
“Có chuyện gì vậy anh? Ai làm phiền vậy?”
Tôi chỉ cười gượng, nói tránh: “Chắc bọn bán bảo hiểm.”
Nhưng trong lòng tôi, một điều gì đó bé nhỏ, mỏng manh, khó chịu như chiếc gai dưới móng tay—nó bắt đầu khiến tôi bồn chồn.
Không phải tôi không tin vợ.
Chỉ là… Minh. Thằng bé không giống ai trong nhà. Lần đầu tiên tôi nhận ra điều này là lúc nó lên ba tuổi, nhưng rồi tôi tự dập tắt suy nghĩ: “Trẻ con mà, lớn lên sẽ khác.”
Nhưng bây giờ, tôi bắt đầu nhìn kỹ hơn. Từng nét mặt của con. Cách sống của vợ. Những lần Ngọc xem điện thoại rồi cất vội. Những ngày cô ấy về trễ vì “kế toán gấp sổ”.
Tất cả trở nên nghi đáng sợ khi bị nối chuỗi lại.
Và tôi—một người chồng vốn hiền lành, tự tin vào gia đình—đột nhiên trở nên nghi ngờ chính ngôi nhà của mình.
3. Bước ngoặt: Khi người đàn ông đó biết quá nhiều
Một buổi tối, số lạ lại gọi.
Tôi gằn giọng: “Anh muốn cái quái gì? Gọi nữa là tôi báo công an.”
Hắn thở dài, lần này không còn giọng đe nẹt:
“Lâm… tôi không muốn gây chiến. Tôi chỉ muốn biết con mình còn sống, còn khỏe, và… tôi sẽ không tranh giành nếu anh muốn giữ nó. Tôi chỉ cần gặp nó một lần.”
Tôi im lặng.
Rồi hắn nói câu khiến tôi lạnh sống lưng:
“Con trai anh có nốt ruồi hình giọt nước sau gáy phải không?”
Tôi lắp bắp: “Sao… sao anh biết?”
“Vì đó là nốt ruồi giống hệt của tôi.”
Tôi ngồi phịch xuống giường. Điện thoại tuột khỏi tay.
Hắn biết chi tiết mà chỉ người sống chung mới biết. Không thể là lừa đảo.
Hắn còn gửi cho tôi một bức ảnh qua Zalo: Hắn đứng trước biển, đưa tay quệt tóc—trên gáy phải là nốt ruồi hình giọt nước, y như của Minh.
Bàn tay tôi run bần bật.
Đêm đó, tôi ngồi dậy rất lâu trong bóng tối, nhìn Ngọc đang ngủ bên cạnh. Ánh đèn vàng từ hành lang tràn vào chỉ đủ để thấy gương mặt vợ—hiền lành, mệt mỏi, hoàn toàn không giống người phản bội.
Nhưng cũng chính nét hiền đó càng làm tôi lo: Nếu cô ấy lỡ phạm sai lầm vì yếu lòng thì sao?
Minh ngủ ở phòng bên cạnh. Tôi đứng ngoài cửa nhìn vào, thấy nó ôm gấu bông, ngủ say như thiên thần. Tôi nghẹn lại.
Nếu đó không phải là con mình… tôi phải làm sao?
Nếu đó thực sự là con của người đàn ông kia… tôi có mất nó không?
Câu hỏi cứ xoáy vào đầu tôi như một mũi khoan chậm rãi nhưng tàn ác.
4. Quyết định đổi đời: Xét nghiệm ADN
Ba ngày sau, tôi xin nghỉ phép và đưa Minh vào thành phố để xét nghiệm ADN—nói với Ngọc rằng “khám xoang”.
Trên đường đi, tôi không ngừng run.
Nhân viên bệnh viện đưa tôi giấy tờ, tôi ký tên lia lịa mà gần như không nhìn thấy chữ. Mỗi chữ ký như một mũi dao rạch vào lòng.
Đến lúc lấy mẫu, thằng bé hỏi:
“Ba ơi, làm cái này để làm gì vậy ba?”
Tôi phải cố gắng để giọng không lạc đi:
“Để xem con có bị dị ứng gì không… Ba kiểm tra cho chắc.”
Nó gật đầu, vô tư đến đau lòng.
Tôi ôm con thật chặt khi ra khỏi phòng xét nghiệm.
Chưa bao giờ tôi thấy sợ mất con như lúc này.
5. Ngày nhận kết quả – Ngôi nhà bình yên vỡ ra như bức tường mục nát
Ngày thứ mười.
Tôi đến bệnh viện từ sáng sớm. Mặt trời còn chưa lên hết, nhưng lòng tôi đã tối đen.
Khi y tá gọi tên tôi, chân tôi nặng như đeo đá.
Phong bì màu vàng được đặt lên bàn, đóng dấu đỏ.
Trong khoảnh khắc, tôi muốn bỏ chạy. Muốn xé tờ giấy đó mà không mở nó. Muốn sống phần đời còn lại trong hoài nghi còn hơn phải nghe sự thật.
Nhưng rồi tôi vẫn mở.
Tôi nhìn từng dòng chữ:
KẾT LUẬN: KHÔNG CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG CHA – CON.
Tim tôi như bị một cái kẹp khổng lồ bóp lại. Tôi nghe rõ tiếng máu ù lên trong tai.
Tôi phải vịn bàn mới đứng nổi.
Tay tôi run đến mức phải giữ chặt phong bì bằng hai tay. Nhưng dù có cố cách mấy, chữ vẫn nhảy múa trước mắt.
Minh… không phải con tôi.
Năm năm… tôi đã nuôi một đứa trẻ không phải máu mủ của mình.
Năm năm… tôi đã đặt cả trái tim vào một sự dối trá.
Tôi bước ra khỏi bệnh viện trong tình trạng không cảm nhận nổi mặt đường dưới chân. Người ta đi qua lại, tiếng còi xe, tiếng gió—tất cả đều như xa lạ, như tôi vừa lạc vào một thế giới khác.
Một thế giới mà cả cuộc đời mình vừa bị đảo lộn.
6. Đêm đối mặt – và những bí mật bị đào lên
Tôi về nhà trong im lặng. Căn nhà quen thuộc bỗng trở nên xa lạ, như chứa đầy bóng tối.
Ngọc đang chuẩn bị bữa tối.
Thấy tôi, cô mỉm cười: “Anh đi làm về sớm vậy? Em đang nấu cá kho—”
Tôi đặt phong bì lên bàn, chặn ngang câu nói của cô.
“Ngọc. Em mở ra đi.”
Cô nhìn phong bì. Tay cô khựng lại.
“Này… này là gì?”
“Em mở đi.”
Cô mở, mắt quét xuống dòng kết luận. Sắc mặt cô trắng bệch, đôi môi run lên.
“Anh… anh Lâm… nghe em giải thích đã…”
“Giải thích?” Tôi hét. “Giải thích cái gì? Em ngủ với ai? Em lừa dối anh bao nhiêu năm? Em để tôi nuôi con của người khác mà không nói một lời?”
Ngọc bật khóc, quỵ xuống ghế.
“Em… em xin lỗi… Em biết là em sai… nhưng mọi chuyện không như anh nghĩ… Em không cố ý…”
“Không cố ý???” Tôi đập tay xuống bàn. “Có sai lầm nào mà kéo dài 5 năm không?”
Cô ôm mặt, nức nở:
“Người đàn ông đó… là người yêu cũ của em… trước khi em gặp anh. Bọn em chia tay rồi. Nhưng một đêm… sau đám cưới của bạn thân… em say… và anh ta… anh ta đã đến. Em hoảng loạn lắm. Em nghĩ chỉ là lỡ dại một lần. Và rồi em phát hiện có thai.”
Tôi đứng chết lặng.
“Vậy tại sao… em vẫn để tôi tin đó là con tôi?”
“Em sợ mất anh… Em sợ gia đình tan nát… Em đã định nói nhưng mỗi lần nhìn anh chăm con, em lại không đủ can đảm…”
“Vậy còn hắn? Sao hắn tìm đến tôi?”
Ngọc lắc đầu: “Em không biết. Em cắt đứt mọi liên lạc từ lâu rồi.”
Tôi muốn hét, muốn đập phá, muốn biến mất khỏi căn nhà này.
Nhưng khi vừa định quay đi, tôi nhìn thấy Minh đang đứng ở cửa phòng—mắt ngơ ngác, tay ôm con gấu bông.
“Ba với mẹ… đang cãi nhau hả?”
Trái tim tôi rơi xuống vực thẳm.
Tôi không thể… trút giận lên một đứa trẻ năm tuổi—dù nó không phải con mình, nó vẫn vô tội.
Tôi ngồi xuống, ôm lấy con.
Mùi tóc của con, hơi ấm của con… tất cả quen thuộc đến đau đớn.
Tôi nghẹn lại:
“Không sao đâu con. Ba chỉ… hơi mệt.”
Cả người tôi run như bị sốt.
Minh ôm cổ tôi, thì thầm:
“Con thương ba nhất.”
Nước mắt tôi rơi.
Tôi chưa bao giờ thấy câu nói đó làm mình đau đến vậy.
7. Người đàn ông bí ẩn xuất hiện – và sự thật còn tàn nhẫn hơn
Ba ngày sau, người đàn ông kia gọi:
“Anh nhận kết quả rồi đúng không?”
Tôi nói trong hơi thở nén chặt:
“Anh muốn gặp thì gặp đi. Nhưng đừng mong tôi trả Minh.”
Hắn im một lúc lâu rồi đáp:
“Tôi không đến để cướp con. Tôi đến để nói anh biết… Ngọc đã không nói thật.”
Tôi lạnh sống lưng. “Ý anh là sao?”
“Tôi không ngủ với cô ấy trong đêm đó. Cô ấy đến tìm tôi CÓ BẦU. Cô ấy từng nói với tôi rằng… đứa bé là của tôi, nhưng khi tôi yêu cầu xét nghiệm thì cô ấy bỏ trốn. Cô ấy chặn mọi liên lạc.”
Tôi há hốc:
“Vậy… con đó… KHÔNG PHẢI của anh?”
Hắn thở mạnh:
“Đúng. Tôi cũng muốn biết cha ruột nó là ai.”
Cả thế giới của tôi quay cuồng.
Vậy suốt một tháng qua, hắn bám tôi là vì hắn cũng bị dối gạt như tôi?
Vậy thì… cha ruột của Minh là ai?
Tôi bấu ghế để không ngã.
Hắn nói tiếp:
“Tôi xin lỗi. Tôi cứ nghĩ cô ấy quay lại với anh chỉ để nhờ anh nuôi con hộ. Tôi không nghĩ là cô ấy sẽ… nói dối cả anh lẫn tôi.”
Tôi hỏi, giọng khản đặc:
“Anh nói vậy… là em ấy từng quan hệ với… một người thứ ba?”
Hắn không đáp. Chỉ thở dài:
“Tôi nghĩ… anh nên hỏi chính cô ấy.”
8. Sự thật cuối cùng – và cơn tê liệt nhấn chìm cả hai vợ chồng tôi
Đêm đó, tôi ngồi xuống đối diện Ngọc.
“Anh gặp người đó rồi. Anh ta nói… đứa bé không phải con anh ta.”
Ngọc bật khóc như thể điều cô cố giữ suốt 5 năm cuối cùng bị bóc trần.
“Anh Lâm… em xin lỗi… em… em không dám nói…”
“Cha ruột của Minh là ai???”
Ngọc run rẩy, tay bấu vào mép áo:
“Một người em không quen. Một gã lạ mặt trong quán bar hôm ấy. Em bị chuốc thuốc…”
Tôi chết lặng.
Không biết mình nên thương hay nên giận.
Ngọc gào lên:
“Em không muốn giữ đứa bé… nhưng khi đi siêu âm, bác sĩ hỏi em có muốn bỏ không… em nhìn màn hình thấy nó đang cựa… em không bỏ được…”
Cô ôm mặt, gào khóc như đứt hơi:
“Em biết em sai khi giấu anh… Nhưng em không muốn anh bỏ em… không muốn con sinh ra không có bố… Anh thương em một lần này được không?”
Tôi quỵ đầu xuống bàn.
Cả căn nhà chìm trong tiếng khóc của hai vợ chồng.
9. Quyết định cuối cùng – Tôi giữ hay buông?
Tôi dành ba ngày để suy nghĩ.
Tôi đi chơi với Minh. Tôi dẫn nó ra công viên, mua kem, chở nó đi học. Những khoảnh khắc nhỏ bé đó bỗng trở thành những nhát dao dịu dàng nhưng chí mạng.
Vì tôi biết: Tôi yêu nó như con ruột.
Nhưng sự phản bội 5 năm đã đốt cháy mọi niềm tin.
Tối ngày thứ ba, tôi gọi Ngọc ra sân sau.
“Anh chưa biết tương lai thế nào. Anh chưa biết có thể tha thứ được không.”
Ngọc cúi đầu, nước mắt rơi không ngừng.
Nhưng tôi nói tiếp, bằng giọng chắc chắn:
“Nhưng Minh… vẫn là con của anh. Nó gọi anh là ba từ lúc biết nói. Anh không thể bỏ thằng bé.”
Ngọc bật khóc nấc lên.
Còn tôi… tôi quay mặt đi, giấu đôi mắt đỏ hoe.
10. Hành trình mới – Không phải kết thúc, mà là khởi đầu đầy vết thương
Chúng tôi quyết định tạm ly thân.
Tôi đưa Minh sang nhà mẹ tôi ở tạm. Ngọc ở lại nhà cũ. Chúng tôi mỗi người một góc, phải mất thời gian để tự chữa lành.
Còn đứa bé vô tội—Minh—vẫn chạy lon ton, cười khúc khích, chẳng biết gì về bi kịch mà người lớn đang âm thầm cõng trên vai.
Một ngày nọ, Minh hỏi tôi:
“Ba ơi, sao mẹ không ngủ ở đây nữa?”
Tôi cắn môi đến bật máu.
“Ba mẹ… đang sắp xếp lại mọi thứ, con trai.”
Nó ngẫm nghĩ một lúc rồi ôm tôi:
“Con chỉ cần ba thương con là được.”
Tôi ôm con vào lòng, tim nghẹn lại.
Dù không phải máu mủ, nhưng tình yêu của tôi trao cho nó—từng phút từng giây—là thật.
Và đó là điều duy nhất tôi chắc chắn trong cuộc đời vừa đổ nát này.
11. Lời kết – Đứa con tu hú… nhưng là đứa con của trái tim
Cuộc đời đôi khi không chỉ tàn nhẫn, mà còn thích dựng lên những vết thương mà ta không hề chuẩn bị.
Tôi đã mất niềm tin, mất hôn nhân, và mất đi sự bình yên suốt 5 năm qua.
Nhưng đổi lại, tôi hiểu một điều:
Có những đứa trẻ không sinh từ máu thịt ta. Nhưng chúng sinh ra từ trái tim ta.
Minh là đứa trẻ như thế.
Và dù thế giới có gọi nó là đứa con tu hú…
Thì với tôi, nó vẫn là con trai tôi.
Và có lẽ, đó là sự thật duy nhất còn nguyên vẹn giữa những đổ vỡ này.