BÍ MẬT TRONG LỌ THỦY TINH NHỎ
1. Người vợ bỗng hóa mười tám
Ở thị trấn An Lưu, có đôi vợ chồng trẻ tuổi tên Vân và Lâm. Cuộc sống hôn nhân của họ vốn bình yên, giản dị như màn sương dày buổi sớm bao phủ triền đồi phía sau nhà. Vân năm nay đã bước sang tuổi ba mươi hai, là giáo viên tiểu học, còn Lâm làm nhân viên kinh doanh cho công ty nội thất ở trung tâm thị trấn.
Từ sau khi sinh con gái đầu lòng, Vân không còn giữ được nét tươi trẻ ngày xưa. Cô từng cười vô tư như nắng mùa hạ, nhưng dần dà trở nên lặng lẽ, mệt mỏi vì lo cho con, dạy học, rồi nội trợ vất vả. Lâm, ban đầu thì quan tâm, nhưng rồi theo thời gian, sự chú ý của anh dành cho vợ nhạt dần. Công việc khiến anh đi nhiều, tiếp xúc nhiều, gặp gỡ đủ thứ người, trong đó có những cô gái trẻ đẹp hơn, sành điệu hơn.
Cho đến một ngày, Lâm nhận ra điều gì đó… lạ.
Vợ anh – người phụ nữ từng than thở “mặt chị như cái bánh tráng nướng” – bỗng trở nên khác lạ. Da cô sáng hơn, mịn như da em bé. Mái tóc vốn hay khô xơ giờ bóng mượt. Thậm chí vòng eo cũng thon gọn đến kỳ lạ. Quan trọng hơn cả: cô đẹp theo kiểu dịu dàng, thanh khiết, không phải kiểu cố tô vẽ, mà như chính cơ thể và tinh thần cô đang hồi sinh.
Lâm quan sát, ngẫm nghĩ rồi để ý mỗi tối Vân đều uống một loại thuốc bí mật. Một lọ thủy tinh nhỏ, không nhãn mác, đặt ngay ngắn trong ngăn tủ đầu giường. Cô uống nó trước khi đi ngủ, mặt vẫn bình thản như chưa từng thay đổi gì.
Ban đầu anh hỏi:
— Em uống gì vậy?
Vân chỉ cười:
— Vitamin thôi, phụ nữ tụi em uống đủ thứ lắm.
Lâm không nghi ngờ. Nhưng khi anh chứng kiến vợ ngày càng trẻ ra, đến mức đứng cạnh con gái năm tuổi còn bị mấy bà hàng xóm trêu “mẹ hay chị gái vậy con?”, anh bắt đầu lo… rồi tò mò. Và rồi tò mò biến thành ham muốn, ham muốn biến thành sự tính toán ích kỷ.
Anh không nghĩ nhiều đến sức khỏe của vợ.
Không nghĩ đến lý do thật sự khiến cô thay đổi.
Anh chỉ nghĩ về bồ.

2. Cô bồ trẻ và ý nghĩ nảy mầm trong đêm
Bồ của Lâm – Ngân – là nhân viên marketing mới vào công ty. Xinh, trẻ, nói chuyện ngọt hơn đường phèn. Với cô ta, Lâm thấy mình trẻ lại. Những buổi tối viện cớ “đi gặp khách”, anh đến căn hộ thuê nhỏ của Ngân, nơi cô ta luôn trải sẵn bàn ăn, nụ cười, và cả ánh mắt khiến anh thấy bản thân mình quan trọng.
Nhưng có một điều khiến Lâm không thoải mái: Ngân đẹp, nhưng không đẹp theo kiểu… “trẻ mãi không già” như vợ anh bây giờ.
Rồi một hôm, khi Ngân ghen tuông vì tận mắt thấy Lâm đi cạnh vợ – vốn xinh đẹp rạng rỡ như thiếu nữ – anh bắt đầu manh nha ý định:
Hay là đưa cho Ngân uống cái thứ mà Vân đang uống?
Anh vò đầu, do dự một buổi tối.
Nhưng lòng ích kỷ và dục vọng nhanh chóng thắng.
Anh lén mở ngăn tủ của vợ, lấy vài viên thuốc trong lọ thủy tinh.
Không hề biết rằng, ngay khoảnh khắc ấy, cuộc đời anh đang rơi vào cái hố sâu do chính tay anh đào.
3. Những thay đổi kỳ lạ
Ngân uống thuốc.
Hai ngày, ba ngày… chưa biến chuyển.
Một tuần… Ngân bắt đầu khoe:
— Da em mịn ghê anh ha, không biết có phải do mỹ phẩm mới không?
Lâm hãnh diện như chính anh tạo ra điều đó.
Đến ngày thứ mười lăm, Ngân đẹp lên thật. Da căng, môi hồng, mắt sáng long lanh. Lâm mừng thầm, nghĩ mình đã tìm được “công thức hồi xuân” cho mọi phụ nữ. Anh càng lấy thêm thuốc từ lọ của vợ – dù mỗi lần làm anh đều thấy tim đập mạnh, sợ Vân phát hiện.
Ngày thứ hai mươi, Ngân bắt đầu ngứa.
Ngày thứ hai mươi lăm, cô ta xuất hiện những mảng đỏ dưới da.
Ngày thứ hai mươi chín, cô ngất ngay trong phòng tắm.
Lâm đưa cô bồ đi cấp cứu trong hoảng loạn. Mồ hôi anh túa ra như tắm, tay run đến không cầm nổi điện thoại.
Và bác sĩ kết luận:
— Suy gan cấp. Dị ứng độc tính từ một loại thảo dược có hoạt chất rất mạnh. Bệnh nhân có thói quen sử dụng gì trong thời gian gần đây?
Lâm im lặng. Ngân thều thào:
— Em… chỉ uống thuốc anh đưa…
Cả phòng bệnh như lặng đi.
4. Bí mật được mở ra
Tối hôm đó, về nhà, Lâm thấy Vân đang ngồi ở bàn ăn. Ánh mắt cô hiền, nhưng sâu như đọc cả nỗi sợ trong lòng anh.
— Anh đi đâu về muộn vậy?
Lâm nuốt khan. Anh muốn nói dối, nhưng cổ họng nghẹn lại. Chưa bao giờ anh thấy vợ mình… đáng sợ như bây giờ. Không phải vì gương mặt xinh đẹp rạng ngời, mà vì sự bình tĩnh đến lạnh lùng.
Vân đặt lên bàn lọ thủy tinh nhỏ mà anh đã lấy thuốc.
— Anh tìm cái này phải không?
Lâm đứng chết trân.
Vân nhẹ giọng:
— Em đoán từ lâu rồi. Lọ này có ngày bị xê dịch. Thuốc cũng vơi nhanh hơn. Anh nghĩ em không biết?
Anh run rẩy:
— Em… em uống cái gì vậy? Thứ này… Ngân…
Giọng Vân nghẹn lại, nhưng vẫn bình tĩnh:
— Đó là thuốc của mẹ em để lại. Bài thuốc gia truyền từ cây huyết minh thảo. Cơ chế của nó không phải làm đẹp đâu anh. Nó giúp… phục hồi thể trạng sau sinh, thanh lọc gan, điều hòa nội tiết. Người hợp thì càng uống càng khỏe. Người không hợp… có thể rất nguy hiểm. Mẹ em dặn kỹ lắm: chỉ uống khi đã đi khám đông tây y xong và phù hợp cơ địa.
Cô nhìn thẳng vào mắt chồng:
— Em nói với anh ngay từ đầu là chỉ uống vitamin để anh yên tâm. Nhưng không ngờ anh lại đi lấy cho người khác uống… mà người đó… là bồ của anh.
Không hét, không chửi.
Nhưng chính giọng nói đều đều ấy khiến Lâm gần như quỵ xuống.
5. Hố sâu của sự phản bội
Vân lặng lẽ dọn chén bát.
Lâm đứng nhìn với cảm giác tội lỗi đè xuống từng hơi thở.
— Tại sao… tại sao em không trách anh? — Lâm hỏi, giọng run.
Vân mỉm cười buồn:
— Trách để làm gì? Có trách thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Người sai là anh. Người chịu đau là em và cô ấy. Nhưng em không muốn con mình lớn lên trong ồn ào cãi vã. Em chỉ hỏi anh đúng một câu: Anh có còn muốn gia đình này không?
Câu hỏi ấy như kéo cả linh hồn Lâm xuống vực.
Anh chưa từng nghĩ vợ mình lại mạnh mẽ đến thế.
Và cũng chưa từng nghĩ cái tham lam nhỏ nhoi của anh lại đẩy một cô gái vào ranh giới sự sống – cái chết.
Anh bật khóc như trẻ con:
— Anh xin lỗi… anh sai rồi…
— Em biết chứ. — Vân đáp, giọng rất tỉnh.
— Anh xin cơ hội…
— Không phải xin em. — Vân nói chậm rãi — Xin chính bản thân anh.
6. Người thứ ba và lời thú nhận trong nước mắt
Ba ngày sau, Ngân tỉnh lại. Cô yêu cầu gặp Lâm.
Trong phòng bệnh, Ngân nằm đó, gầy hơn, xanh hơn, đôi mắt buồn đến lạ.
— Anh Lâm… — cô nói khẽ — Em xin lỗi vì tất cả. Em không biết anh đã có con nhỏ như vậy. Em cũng không biết anh lấy thuốc của vợ cho em uống. Nhưng… nếu có thể quay lại, em chỉ muốn anh đừng làm tổn thương ai nữa. Cả vợ anh… cả em… và đặc biệt là chính anh.
Lâm lặng im. Nỗi xấu hổ cuộn lên như sóng ngầm.
— Em sẽ xin nghỉ ở công ty. — Ngân nói — Em cũng sẽ chuyển khỏi thị trấn này. Mong anh và chị Vân… sống tốt.
Cô quay mặt vào tường.
Lâm biết: câu chuyện này đã khép lại.
7. Mảnh vỡ bắt đầu ghép lại
Những tuần tiếp theo, Lâm chủ động thay đổi.
Anh xin giảm công tác xa, dành thời gian cho vợ con.
Đi khám tâm lý để đối mặt với chính sự ích kỷ của mình.
Cắt đứt mọi liên lạc với Ngân.
Từng chút một, từng chút một… anh làm lại từ đầu.
Vân không tha thứ ngay, nhưng cô nhìn thấy nỗ lực của anh.
Cho đến một buổi chiều trời vàng ở An Lưu, khi cả hai cùng đi đón con học về, Vân khẽ nói:
— Nếu anh muốn, chúng ta có thể bắt đầu lại. Nhưng anh phải hiểu… lòng tin vỡ rồi, ghép lại sẽ có vết. Vợ chồng sống với nhau là cùng nhau học cách chấp nhận những vết nứt đó.
Lâm nắm chặt tay vợ, mắt đỏ hoe:
— Chỉ cần em cho anh cơ hội, anh sẽ dành cả đời bù đắp.
Vân không trả lời.
Nhưng cô nắm lại tay anh.
Nhẹ thôi.
Nhưng đủ.
8. Kết thúc có hậu? Hay là mở ra một hành trình mới?
Một năm sau.
Vân không còn uống thuốc của mẹ nữa.
Sức khỏe cô tốt dần nhờ tập yoga, ăn uống điều độ và sống thoải mái hơn.
Lâm thay đổi hoàn toàn: không còn những tin nhắn bí mật, những chuyến đi không rõ lý do. Anh đưa vợ đi chơi mỗi cuối tuần, học cách nấu ăn, học cách làm bạn với con gái, học cách yêu thương đúng nghĩa.
Trong một buổi chiều mưa nhẹ, Vân nói với Lâm:
— Anh còn nhớ lọ thuốc năm xưa không?
Lâm im lặng.
Vân mỉm cười dịu dàng:
— Thật ra, anh nhầm rồi. Thứ làm em đẹp lên… không phải thuốc. Mà là vì em quyết định sống cho bản thân. Khi tâm mình bình yên, thì tự nhiên mình trẻ đẹp hơn.
Cô đặt tay lên ngực anh:
— Thuốc chỉ là chất xúc tác. Chính niềm vui, sự trân trọng, sự biết ơn mới làm con người ta đẹp lên. Còn anh… phải hiểu một điều: đừng bao giờ vì sự tham lam của mình mà làm tổn thương người khác. Mỗi sai lầm đều có giá phải trả. Nhưng phải trả xong rồi thì phải biết đứng dậy.
Lâm gật đầu.
Trong mắt anh, người phụ nữ trước mặt không chỉ đẹp như thiếu nữ, mà đẹp như một bản nhạc đã đi qua bão tố để trở nên trọn vẹn.
9. Thông điệp cuối cùng
Cuộc đời không bao giờ thưởng cho người ích kỷ.
Không có thuốc nào giúp con người trở nên đẹp hơn bằng sự tử tế và tâm thái bình an.
Và đôi khi, điều làm một người phụ nữ rực rỡ nhất…
Không phải thuốc.
Không phải tuổi trẻ.
Mà là cách cô ấy được yêu thương – và cách cô ấy tự yêu chính mình.