×
×

Xấu hổ vì bạn trai chỉ là shipper, tôi vội chia tay để cưới giám đốc giàu có nhưng nào ngờ lựa chọn vội vàng năm ấy lại trở thành cơn á;c m;ộ;ng lớn nhất đời mình

1. HOA KHÔI VÀ ANH CHÀNG CHẠY HÀNG TỐI NGÀY

Thị trấn Phổ Phong, vùng trung du nửa núi nửa đồng, nhỏ bé nhưng lúc nào cũng rộn ràng bởi tiếng xe máy chạy qua những con dốc hẹp. Nơi ấy có một cô gái tên Linh Vy, hoa khôi khóa K17 của trường Đại học Minh Hòa. Ngày đi học, Vy nổi tiếng rạng rỡ như nắng tháng tư: gương mặt tròn trong trẻo, ánh mắt long lanh, cười lên là cả hành lang sáng bừng.

Bạn trai của Vy thời ấy lại là một người chẳng ai nghĩ sẽ “xứng đôi vừa lứa”: Minh Khang, chàng trai cao gần mét chín, vai rộng, khuôn mặt điển trai như diễn viên, nhưng… lúc nào cũng phóng chiếc xe Wave cũ chạy giao hàng khắp thành phố kiếm tiền.

Ngày mới yêu, Vy vẫn kiêu hãnh khoe với bạn bè: “Khang tử tế, thương mình, chịu khó đi làm. Mình thích người có trách nhiệm.” Nhưng khi ra trường, bạn bè phần lớn làm công ty lớn, khởi nghiệp, đi du học… thì hình ảnh một anh shipper áo khoác bạc màu, tay lúc nào cũng đen vì nắng, dần khiến cô cảm thấy… chông chênh.

2. BUỔI HỌP LỚP ĐỊNH MỆNH

Ba năm sau tốt nghiệp, lớp K17 tổ chức họp mặt tại nhà hàng sang trọng nhất thị trấn – Lam Hạ Riverside. Vy trang điểm rất kỹ, váy trắng ôm dáng xinh như ngày còn là hoa khôi.

Nhưng vừa bước vào, cô suýt khựng lại.

Bởi trước mặt cô là Đạt – lớp trưởng một thời, nay diện vest đen, đi đôi giày bóng loáng. Đạt lúc nào cũng phong độ, gia đình lại có điều kiện. Bạn bè xúm lại khen:
— “Đạt thành giám đốc khu vực rồi đấy!”
— “Nhìn phong độ vl!”

Vy mỉm cười gượng gạo nhưng trong lòng lại dậy sóng.

Và khi Khang lù lù xuất hiện trước cửa nhà hàng, áo khoác chạy hàng vẫn còn bụi, mồ hôi còn chưa kịp khô vì vừa giao đơn gấp để đến dự họp với Vy, cô lập tức cảm thấy ánh mắt mọi người đổ dồn lại. Những tiếng xì xào, những cái nhìn đánh giá sắc lẹm khiến mặt Vy nóng bừng.

— “Vy… anh đến rồi.” – Khang cười, chìa tay kéo ghế cho cô.

Nhưng Vy rụt tay, đặt túi xuống, hơi nghiêng người tránh đi. Đạt nhìn cảnh đó, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.

Sau buổi họp, Vy ngồi sau xe Khang mà lòng dậy lên cảm giác tủi thân và xấu hổ chưa từng có. Những câu nói của bạn cũ cứ lởn vởn trong đầu:
“Yêu shipper thì bao giờ mới ngẩng mặt lên nổi?”
“Đẹp thế mà chỉ yêu được anh chạy hàng…”

Tối đó, trước khi Khang kịp chúc cô ngủ ngon, Vy buông câu mà cả đời Khang không quên:

— “Mình chia tay đi.”

Khang như chết đứng.
— “Vy… vì hôm nay à? Vì anh chạy ship…?”

Vy cắn môi:
— “Em muốn tương lai rõ ràng hơn. Anh… không có gì trong tay cả.”

Câu nói ấy đau như cắt vào da thịt.

3. HAI NGÃ RẼ CUỘC ĐỜI

Vy chia tay Khang chỉ vài tuần thì công khai quen Đạt. Bạn bè xì xào:
— “Hoa khôi đúng là phải đi với lớp trưởng.”
— “Đẹp đôi như tranh luôn.”

Vy bước vào mối quan hệ mới bằng cảm giác chiến thắng thầm lặng. Đạt giàu có, ga-lăng, tặng Vy những món đồ mà xưa giờ cô chỉ dám nhìn trên mạng. Mẹ Đạt thích Vy vì xinh đẹp, ngoan hiền. Hôn lễ của họ được tổ chức lớn nhất cả huyện.

Khi cô sinh con gái đầu lòng – bé An Nhiên – Vy thấy mình như đã chọn đúng con đường.

Còn Khang, sau đêm chia tay, anh biến mất khỏi thị trấn. Người ta chỉ nghe phong thanh anh ra Hà Nội làm việc cho một công ty vận tải, chạy xe đường dài, lúc xuất hiện thì lại gầy rộc, lúc lại biến mất nhiều tháng trời.

Vy đôi lúc nghe nhắc đến tên anh, lòng chao nhẹ, nhưng rồi lại lắc đầu, tự nhủ:
“Ai rồi cũng phải trưởng thành. Mình không thể sống với một người không có tương lai.”

4. MẶT TRÁI CỦA SỰ HÀO NHOÁNG

Nhưng cuộc đời không giống truyện cổ tích.

Đạt càng ngày càng để lộ bản chất thật: nóng nảy, sĩ diện cực kỳ cao, lại thích thể hiện bản thân quá mức. Anh chẳng giỏi giang như vẻ ngoài mà chỉ dựa vào tiền bố mẹ đưa.

Một ngày nọ, công ty của gia đình Đạt đột ngột bị điều tra vì quản lý yếu kém. Tài sản bị phong tỏa, khoản nợ lớn đổ ập xuống. Bố mẹ Đạt gần như phá sản sau một đêm.

Từ người đàn ông phong độ đĩnh đạc, Đạt trở thành người thất nghiệp, tinh thần suy sụp, cọc cằn với cả vợ.

Tiền bỉm sữa, tiền sữa của bé An Nhiên… đều thiếu trước hụt sau. Vy quay cuồng làm thêm bán hàng online để đỡ đần, nhưng Đạt lại khó chịu vì “xấu mặt với hàng xóm”.

Bạn bè xưa dần xa cách.

Đạt bắt đầu rượu chè rồi đổ lỗi cho cả thế giới. Nhiều lần Vy ôm con khóc trong đêm, nước mắt rơi thấm cả gối.

5. NGÀY ĐẠT PHẢI XIN VIỆC

Khi gần như không còn đồng nào trong nhà, Vy bắt buộc thúc giục:
— “Anh phải tìm việc làm. Không thể ngồi mãi thế này.”

Đạt cãi:
— “Anh là người có học, không thể làm mấy việc nặng.”

Nhưng sau khi gõ cửa chừng mười công ty mà không nơi nào nhận vì kinh nghiệm gần như bằng zero, Đạt mới chịu nộp hồ sơ vào một doanh nghiệp vận tải lớn nhất miền Bắc: Tập đoàn Thiên Hải.

Hôm đi phỏng vấn, Đạt đến sớm. Văn phòng rộng, sang trọng, nhân viên tấp nập. Anh hồi hộp, ngồi chờ trước cửa phòng nhân sự.

Đúng lúc ấy, cánh cửa phía cuối hành lang bật mở.

Một người đàn ông cao to, bước đi chắc chắn, mặc áo sơ mi xanh đậm, tay kẹp tập tài liệu bước ra — khuôn mặt ấy khiến Đạt suýt trượt khỏi ghế.

Minh Khang.

Nhưng không phải Khang shipper áo bạc màu ngày xưa.
Là Khang với vẻ sắc nét, lạnh lùng, trưởng thành, ánh mắt như có cả bầu trời kinh nghiệm từng trải.

Đạt nghẹn họng:
— “Khang…? Cậu… làm ở đây?”

Khang hơi nghiêng đầu, mỉm cười lịch sự.
— “À, chào anh Đạt. Lâu rồi không gặp.”

Giây phút ấy Đạt bủn rủn.
Hóa ra, nhân vật mà anh sắp phỏng vấn chính là Giám đốc điều hành mới của công ty — và trớ trêu thay, chính là bạn trai cũ của vợ mình.

6. SỰ THẬT BỊ CHE GIẤU BA NĂM

Trong phòng họp, Khang ngồi phía trên bàn lớn. Đạt đối diện, run đến mức tay không biết đặt đâu.
— “Anh nộp hồ sơ vào vị trí quản lý kho?” – Khang hỏi, giọng bình thản.

— “Ờ… vâng.” – Đạt run.

Khang xem hồ sơ vài phút rồi ngẩng lên:
— “Kinh nghiệm của anh… khá ít.”

Đạt cắn răng, cổ họng đắng ngắt:
— “Tôi… sẽ cố gắng.”

Khang nhìn người đàn ông đang co ro trước mặt mình, đôi mắt sáng như nhìn xuyên cả quá khứ.

Rồi anh nhẹ giọng nói điều mà Đạt không bao giờ ngờ:

— “Anh biết không… tôi chạy ship ngày xưa là để học cách quản lý chuỗi vận hành. Bố tôi là chủ tịch tập đoàn này. Tôi là người sẽ tiếp quản.”

Đạt tím mặt, trán rịn mồ hôi.
— “Tôi… tôi không biết…”

Khang gật nhẹ:
— “Ngày ấy Vy chê tôi không có tương lai. Tôi cũng không trách. Ai cũng có quyền chọn cuộc sống mà họ muốn.”

Rồi anh đặt bút xuống hồ sơ.

Đạt chới với:
— “Cậu… cậu không định loại tôi chứ?”

Khang mỉm cười hiền hơn, ánh mắt thoáng nét buồn:
— “Tôi không có lý do gì để làm vậy. Cứ xem như… giúp một người từng quen biết.”

7. LỜI XIN LỖI SAU NHIỀU NĂM

Tối hôm đó, khi biết Đạt được nhận vào làm, Vy ngỡ ngàng.

Một tuần sau, cô tình cờ gặp Khang tại siêu thị khi đang bế bé An Nhiên. Khang dừng lại vài giây, ngắm đứa bé rồi cười nhẹ:
— “Con gái đẹp quá. Giống Vy.”

Vy nghe mà sống mũi cay cay. Khang bây giờ toát ra khí chất mà ngày xưa cô chưa từng nhìn thấy.

Cô run run:
— “Em… xin lỗi vì ngày ấy đã nói những lời không nên.”

Khang chỉ lắc đầu, giọng trầm ấm:
— “Không ai sai cả. Em chọn con đường em tin là tốt nhất. Anh cũng vậy.”

— “Nhưng… em đã quá coi thường anh.” – Vy lí nhí.

Khang nhún vai:
— “Ngày xưa anh chưa đủ tốt để giữ em ở lại. Thế thôi.”

Vy cúi đầu, nước mắt rơi lên bàn tay con gái. Cô không còn chút kiêu hãnh nào của hoa khôi năm ấy nữa — chỉ là người phụ nữ nhỏ bé đang đối diện với sự thật rằng mình đã đánh mất điều quý giá.

8. NHỮNG NGÀY MỚI Ở PHỔ PHONG

Sự xuất hiện của Khang tại công ty khiến Đạt gồng mình thay đổi. Anh không dám sĩ diện nữa, học việc từ đầu, dậy từ 5 giờ sáng bốc hàng, kiểm kê kho, bị cấp trên mắng cũng không dám cãi.

Khang không thiên vị. Anh nghiêm khắc nhưng công bằng. Đạt từ từ trưởng thành, bớt nóng nảy, biết nghĩ cho vợ con hơn.

Vy nhìn chồng mình thay đổi từng chút một, lòng vừa đau vừa nhẹ nhõm. Cô nhớ lại ánh mắt Khang chiều hôm ấy trong siêu thị — ánh mắt không trách móc, không giận hờn, chỉ có sự bình yên của một người đã bước qua tất cả.

9. CÁI KẾT MÀ CUỘC ĐỜI LỰA CHỌN

Một buổi chiều cuối năm, Vy đứng bên bờ sông Phổ Ngạn, gió thổi phơ phất tóc. Khang đi ngang qua, dừng lại vài bước sau lưng.

— “Vy ổn chứ?” – Anh hỏi.

— “Ừm… ổn.” – Cô mỉm cười, nhưng mắt long lanh.

— “Em hối hận không?” – Khang hỏi nhẹ nhàng, không phải để trách mà như để giải thoát cho cả hai.

Vy xoay người lại, nhìn thẳng vào anh:
— “Em hối hận vì đã coi thường anh. Nhưng em không hối hận vì đã chọn con đường khiến mình trưởng thành hơn.”

Khang gật đầu, nụ cười ấm áp:
— “Anh cũng vậy. Nhờ vậy mà anh hiểu mình muốn điều gì và phải trở thành người như thế nào.”

Ngoài xa, tiếng ghe máy chạy trên sông cứ đều đều, như kéo dài khoảnh khắc lặng lẽ giữa họ.

Khang nhìn Vy lần cuối rồi nói:
— “Giờ anh có công việc, có gia đình lớn phải lo, có những kế hoạch khác. Em cứ sống hạnh phúc theo cách của em nhé.”

Vy bật cười, giọng nghèn nghẹn:
— “Cảm ơn anh… vì vẫn tử tế với em.”

Khang quay đi, bóng anh cao lớn mờ dần trong nắng chiều. Và lần đầu tiên sau nhiều năm, Vy cảm thấy trái tim mình… nhẹ như gió.

10. MỖI NGƯỜI MỘT HÀNH TRÌNH

Đạt sau này trở thành quản lý kho thực thụ, trân trọng gia đình hơn bao giờ hết.

Vy không còn là cô hoa khôi kiêu hãnh, mà là một người mẹ, người vợ hiểu rằng giá trị thật sự của đàn ông không nằm ở vẻ bề ngoài hay túi tiền gia đình — mà nằm ở nhân cách và sự nỗ lực họ bỏ ra.

Còn Minh Khang, người từng chạy xe dưới mưa vì một cuộc hẹn với cô gái anh yêu, giờ đã là người kế vị tập đoàn vận tải lớn nhất miền Bắc. Anh không quay lại, cũng không trách ai — bởi trái tim anh đã học cách trưởng thành theo cách đẹp đẽ nhất.

Và trong thị trấn nhỏ Phổ Phong, người ta vẫn kể về cuộc gặp gỡ định mệnh giữa ba con người ấy —
như một bài học nhẹ nhàng nhưng sâu sắc:

Có những điều ta đánh mất không phải vì nó không thuộc về mình,
mà vì ta chưa đủ trưởng thành để giữ lấy nó vào đúng thời điểm.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News