×
×

Tối nào mẹ chồng cũng pha 1 ly sữa ấm rồi tận mắt nhìn con dâu uống hết mới yên lòng đi ngủ, ngày tôi báo tin vui, chồng q/u/ỳ xuống thú nhận sự thật k/i/nh hoàng

Ở thị trấn Tân Phong – một nơi nhỏ bé nhưng lúc nào cũng phảng phất mùi gió đồng và tiếng loa truyền thanh mỗi buổi sáng – tôi bắt đầu cuộc sống làm dâu sau khi cưới Minh. Chúng tôi quen nhau khi cùng làm ở công ty xây dựng Hưng Phát. Anh hiền, trầm tính, ít nói, nhưng lại chân thành đến mức khiến tôi cảm thấy có thể dựa vào cả đời.

Ngày cưới diễn ra ấm cúng trong tiếng chúc phúc của họ hàng. Tôi tưởng mình sẽ bước vào những tháng ngày êm đềm như người ta thường kể về cuộc sống sau hôn nhân, nhưng chỉ một tuần sau, tôi bắt đầu cảm thấy có điều gì đó… sai sai.

Từ ngày cưới xong, tối nào mẹ chồng – bà Hòa – cũng gõ nhẹ cửa phòng, rồi đẩy vào một chiếc khay nhỏ:
Một cốc sữa ấm.

Cốc sữa chẳng có gì đặc biệt, chỉ là mùi thơm quen thuộc của sữa tươi, thêm chút đường phèn. Mẹ chồng bảo:

– Con uống đi cho dễ ngủ. Con gái mà, mới về nhà người ta còn bỡ ngỡ, uống sữa cho tốt sức khỏe.

Tôi cười, cảm động vì sự chăm sóc ân cần ấy. Hầu hết bạn bè tôi đều nói mẹ chồng rất khó chiều, nhưng bà Hòa lại nhẹ nhàng, chu đáo. Bà không bao giờ quên đứng lại nhìn tôi uống hết cốc rồi mới yên tâm khép cửa.

Đêm nào cũng vậy.
Tròn ba tháng liền.

Ban đầu, tôi thấy mình thật may mắn. Nhưng về sau, cơ thể tôi bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu lạ: đầu óc mơ màng sau khi uống sữa, chìm vào ngủ rất nhanh, sâu đến mức không nhớ mình đã nằm xuống lúc nào.

Tôi hỏi Minh:

– Anh thấy dạo này em ngủ sâu quá không?

Anh chỉ cười gượng:

– Em về nhà mới, có mẹ chăm nên ngủ ngon là đúng rồi.

Nụ cười của anh… gượng lắm. Nhưng khi tôi hỏi, anh lại nói không có gì.


TIN VUI

Một buổi sáng đầu tháng sáu, tôi cầm que thử hai vạch trong tay, tim đập loạn như muốn phá tung ngực. Tôi run rẩy bước ra khỏi nhà vệ sinh, miệng lắp bắp:

– Anh… em… có bầu rồi.

Tin vui tưởng chừng sẽ khiến cả nhà vỡ òa.

Và đúng vậy… nhưng chỉ có một người thật sự vui.

Mẹ chồng chạy ào đến ôm chặt tôi như ôm cả một gia tài. Bà reo lên:

– Lạy trời đất, tổ tiên phù hộ! Cuối cùng nhà này cũng có cháu! Thương con quá!

Tôi xúc động đến suýt khóc.

Nhưng Minh…
Minh đứng cạnh tủ, mặt tái mét. Anh không cười. Ngược lại, anh nhìn que thử thai như nhìn một thứ gì đó khiến anh sợ hãi.

– Cháu… cháu thật sao? – Minh hỏi, giọng khàn đặc.

Tôi mỉm cười, nghĩ anh xúc động, nhưng ánh mắt anh chỉ toàn hoang mang.

Đêm đó, Minh im lặng bất thường. Anh ăn cơm mà chẳng nói câu nào. Khi mẹ chồng pha sữa mang lên như mọi khi, anh giật mình đứng bật dậy, vội nói:

– Con… con với vợ muốn đi ngủ sớm. Mẹ không cần pha sữa nữa.

Mẹ chồng cau mày:

– Không được. Còn đầu thai, nó cần dưỡng chất. Vợ con ngủ hay mệt, uống sữa vào sẽ đỡ.

Tôi đưa tay nhận cốc sữa vì ngại từ chối. Như thường lệ, mẹ đứng nhìn tôi uống hết rồi mới ra ngoài.

Nhưng đêm nay… tôi không ngủ ngay như mọi khi.

Tôi bắt đầu thấy lạ.
Hình như tôi thấy buồn ngủ… nhưng không còn sâu bất thường như những đêm trước. Như thể liều lượng trong sữa đã khác.

Minh nằm cạnh. Anh xoay người liên tục, thở dài không biết bao lần. Đến khi tôi tưởng anh ngủ, anh lại bất ngờ nắm lấy tay tôi, giọng run như gió áp thấp:

– Em ơi… cho anh xin lỗi. Cho anh… xin lỗi tất cả.

Tôi ngơ ngác:

– Anh làm sao vậy? Tự nhiên xin lỗi gì…

Anh lắc đầu, đưa tay che mặt, rồi – như mất hết bình tĩnh – anh quỳ xuống sàn, nắm tay tôi:

– Mai… anh… anh không thể làm cha. Anh bị vô sinh. Cả nhà biết hết rồi… chỉ mình em không biết.

Tôi chết lặng. Cả cơ thể cứng đờ lại như bị ai bóp nghẹt.

– Anh đừng nói đùa kiểu đó. Vợ mới có bầu, anh nói vậy là sao…?

– Anh không đùa. Ba năm trước, anh gặp tai nạn ở công trình. Bác sĩ bảo anh bị tổn thương nặng… không thể có con. Mẹ sợ em bỏ anh, sợ hàng xóm dị nghị, nên ba mẹ giấu.

Mỗi câu anh nói ra như một lưỡi dao cắm thẳng vào tim tôi.

Tôi lắp bắp:

– Vậy… vậy đứa bé trong bụng tôi… là…

Minh khóc nấc thành tiếng, như người bị đẩy vào đường cùng.

– Là của Hải.

Tôi như bị ai đánh mạnh vào đầu.

Hải – anh trai song sinh của Minh. Hai người giống nhau y hệt, chỉ khác một vết sẹo nhỏ sau gáy của Hải, còn Minh thì không.

Tôi run bần bật:

– Anh nói… con của em là con anh Hải? Sao… sao có thể?

Minh quỳ, đôi mắt đỏ sưng:

– Mẹ… mẹ đã pha thuốc ngủ vào sữa em uống mỗi tối. Để Hải thay anh… làm nghĩa vụ của một người chồng. Em ngủ say, em không biết gì… Em bị lừa. Anh xin lỗi… thật sự xin lỗi…


KHOẢNG TRỜI SỤP ĐỔ

Tôi ôm đầu, chỉ biết thở dồn dập.

Cả cơ thể như rơi xuống vực.

– Không thể… không thể nào… Mẹ… và Hải… làm vậy với em ư?

Minh im lặng, đôi vai run lên.

Tôi chưa bao giờ thấy anh yếu đuối và tuyệt vọng đến thế. Anh thương tôi. Tôi biết. Nhưng anh đã để tất cả diễn ra trong suốt ba tháng… để tôi bị biến thành công cụ sinh nở mà không hề biết.

Tôi nghiến răng, nước mắt tuôn như cắt da:

– Sao anh không ngăn?

– Anh… anh sợ mất em. Anh sợ em bỏ anh… sợ em ly hôn… Anh thề là mỗi đêm anh đều định nói, nhưng mẹ ép anh, mẹ nói chỉ cần có cháu là mọi chuyện sẽ được giải quyết… Anh đã sai. Anh biết.

Trong cơn tuyệt vọng, tôi chỉ muốn chạy khỏi nhà này ngay lập tức. Nhưng cái thai trong bụng… là đứa bé vô tội. Một sinh linh chưa biết gì về tội lỗi của người lớn.

Tôi đặt tay lên bụng, nghẹn lại.

Không phải lỗi của con.

Minh cố nắm lấy tay tôi:

– Em muốn làm gì… anh đều chấp nhận. Em đánh anh cũng được… Nhưng xin em đừng bỏ nhà ngay bây giờ. Để sáng mai… chúng ta nói chuyện với mẹ. Anh hứa sẽ đứng về phía em.

Tôi quay mặt đi, không thể nhìn anh.

Nhưng trong lòng, một cảm giác mơ hồ trào lên: Minh… cũng chỉ là nạn nhân. Anh bị tước quyền làm cha. Bị ép giữ bí mật. Bị dằn vặt từng ngày.

Tôi nằm xuống, nước mắt chảy ướt gối, và lần đầu tiên sau ba tháng, tôi không ngủ được, dù không còn uống sữa nữa.


SỰ THẬT BUỔI SÁNG

Buổi sáng hôm sau, khi ánh nắng còn chưa kịp len vào cửa sổ, Minh đã nắm lấy tay tôi, dẫn tôi xuống phòng khách.

Mẹ chồng đang ngồi uống trà, điềm tĩnh như mọi ngày.

– Mẹ – Minh nói, giọng run – Con nói rồi, con sẽ không lừa dối vợ con nữa. Mẹ phải nói rõ mọi chuyện.

Bà Hòa đặt chén trà xuống bàn.

Một khoảnh khắc dài như thập niên trôi qua.

Cuối cùng, bà thở dài, đôi mắt già nua ánh lên sự hối hận:

– Mẹ xin lỗi. Mẹ sai rồi.

Tôi nhìn bà, không biết nên giận, nên hận hay nên khóc.

Bà nói tiếp, giọng nghèn nghẹn:

– Minh không thể có con. Nhà này chỉ có mỗi hai anh em nó. Bố nó thì mất sớm. Bên họ nội chỉ chờ có cháu đích tôn để thờ cúng. Mẹ sợ… sợ Minh bị coi thường, bị vợ bỏ. Mẹ nghĩ chỉ cần có cháu… là mọi thứ sẽ ổn.

Tôi cay đắng:

– Còn con? Còn nhân phẩm của con? Mẹ lại nghĩ việc cho người khác… làm chuyện đó với con khi con ngủ… là ổn sao?

Bà cúi đầu, vai run lên:

– Mẹ biết mình ác. Nhưng mẹ thật sự không muốn con rời nhà này. Minh yêu con lắm. Nó đau khổ từng đêm. Cả mẹ… cũng không ngủ được. Mỗi lần nhìn con uống cốc sữa ấy… mẹ đều tự hỏi mình có đang gây tội với con không. Nhưng mẹ không đủ can đảm dừng lại.

Nước mắt bà rơi xuống bàn, lặng lẽ.

Trong khoảnh khắc ấy… tôi không biết phải làm sao.

Giận thì có. Tổn thương thì có. Nhưng tôi cũng thấy đau xót cho bà – một người mẹ già bị ám ảnh bởi dòng họ, bởi áp lực sinh con nối dõi, bởi nỗi sợ con trai bất hạnh.

Minh bóp tay tôi, nghẹn giọng:

– Con xin lỗi em… xin lỗi vì đã không bảo vệ được em.

Tôi bật khóc.

Hải – người anh song sinh – cũng xuất hiện ở cửa. Anh đứng im, mặt trắng bệch.

– Chị… em xin lỗi. Em… Em chỉ làm theo lời mẹ. Em không cố tình… Em… em xin lỗi…

Anh ngồi phịch xuống ghế, ôm đầu, như người đang bị ám ảnh tội lỗi.

Cả nhà im lặng.

Một căn nhà tưởng êm đềm, giờ như vừa trải qua bão lớn.


QUYẾT ĐỊNH CỦA TÔI

Tôi mất ba ngày để bình tĩnh lại.

Ba ngày suy nghĩ, trằn trọc, nhìn bụng mình phồng lên từng chút, nghĩ về đứa bé chưa chào đời.

Cuối cùng, tôi gọi tất cả vào phòng khách.

– Con… sẽ không bỏ đứa bé. Nó vô tội. Con cũng không thể phá bỏ cuộc hôn nhân này ngay lập tức. Nhưng… con cần thời gian.

Tôi nhìn Minh:

– Anh phải hứa sẽ đi cùng em đến cùng, chăm sóc đứa bé như con ruột anh. Không phân biệt, không mặc cảm.

Minh gật mạnh, mắt đỏ hoe:

– Anh thề. Con là con của chúng ta, không phải của riêng ai khác.

Tôi nhìn sang mẹ chồng:

– Mẹ từ nay không được phép pha sữa hay thuốc gì cho con nữa. Và con mong mẹ không bao giờ làm chuyện gì vượt qua ranh giới như vậy lần nữa. Con sẽ ở lại, nhưng con cần sự tôn trọng tuyệt đối.

Bà Hòa bật khóc, quỳ xuống:

– Mẹ hứa. Mẹ sẽ chuộc lỗi cả đời. Con đừng đi.

Tôi đỡ bà dậy, lòng vẫn còn nhiều vết thương, nhưng cũng mềm lại.

Cuối cùng, tôi nhìn Hải – người mà tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ liên quan đến đời mình theo cách này:

– Em mong anh giữ vai trò chú của đứa trẻ. Không hơn không kém. Chúng ta không nhắc lại chuyện cũ nữa. Đứa bé sẽ gọi Minh là cha.

Hải gật đầu, nước mắt lăn dài:

– Chị yên tâm. Em sẽ không bao giờ vượt qua giới hạn nữa.


9 THÁNG SAU

Khi tiếng khóc vỡ òa của con vang lên trong phòng sinh bệnh viện Đồng Tâm, mọi nỗi đau bất ngờ tan biến.

Minh ôm lấy đứa trẻ đầu tiên, bàn tay run lên vì hạnh phúc. Anh nhìn tôi, nước mắt rơi:

– Cảm ơn em… vì đã không bỏ anh.

Tôi nhìn anh – người đàn ông đã chịu quá nhiều tổn thương tinh thần – và lần đầu tiên sau tất cả, tôi nở nụ cười thật lòng.

Mẹ chồng đứng ngoài cửa, mắt đỏ hoe, tay run run cầm túi quà tã lót, sữa. Bà gặp ai cũng khoe:

– Cháu tôi đó! Cháu nội đích tôn nhà tôi!

Nhưng khi nhìn tôi, bà chỉ lặng lẽ nói:

– Cảm ơn con… đã tha thứ cho mẹ.

Tôi siết nhẹ tay bà:

– Mẹ chỉ cần thương cháu thật lòng là đủ.

Hải đứng xa, không dám lại gần. Nhưng khi tôi gật đầu nhẹ, anh bước đến, cúi chào cháu, rồi thì thầm:

– Chào con… Chú chúc con khỏe mạnh.

Tôi thấy trong ánh mắt anh không còn ám ảnh tội lỗi nữa, chỉ còn sự nhẹ nhõm khi mọi thứ được đặt lại đúng vị trí.


KẾT

Một năm sau, Minh bế con trai chạy lăng xăng trong sân, vừa cười vừa đuổi theo thằng bé. Tôi đứng nhìn hai cha con, cảm giác bình yên lan trong ngực.

Minh đã là một người cha tuyệt vời – dù không chung huyết thống.

Tôi cũng không còn bị ám ảnh bởi quá khứ. Đứa trẻ lớn lên trong sự yêu thương đủ đầy, trong một gia đình đã học được bài học về sự tôn trọng và trung thực.

Còn mẹ chồng – mỗi tối lại pha cho cháu một cốc sữa ấm, còn tôi thì đứng cạnh nhìn, mỉm cười, không sợ hãi nữa.

Vì giờ đây, cốc sữa ấy không còn là một bí mật.
Nó là biểu tượng của sự chuộc lỗi… và của một gia đình đang dần hàn gắn.

Và tôi tin, mọi vết thương – dù sâu đến đâu – nếu được yêu thương chăm sóc đúng cách, cuối cùng cũng sẽ lành.

Đó là câu chuyện của tôi. Đau đớn, khốc liệt… nhưng cuối cùng vẫn có hậu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News