Lan lấy chồng được 6 năm, có một bé trai lên 4. Với cô, gia đình chính là tất cả, nên Lan luôn nhẫn nhịn và chăm sóc chu toàn. Nhưng dạo gần đây, cô thấy Hùng – chồng mình – hay về muộn, điện thoại đặt mật khẩu, cả nhà chồng thì lúc nào cũng lảng tránh khi Lan hỏi.
Một lần, Lan tình cờ nghe thấy mẹ chồng nói chuyện điện thoại trong phòng:
“Con bé kia bụng to rồi, Hùng phải sắp xếp đi, chứ để nó lỡ dở không được đâu.”
Lan chết lặng, run bần bật. Hóa ra không chỉ chồng phản bội, mà cả gia đình chồng đều biết và bao che.
Những ngày sau, Lan âm thầm theo dõi. Đúng như linh cảm, Hùng đang nuôi một cô gái trẻ ở ngoài trọ, bụng đã lùm lùm. Cay đắng hơn, chính bố mẹ chồng còn thường xuyên ghé qua, mang đồ đạc, giấu Lan rằng đi “thăm bà con”.
Lan không khóc lóc, cũng không làm ầm ĩ. Cô lên kế hoạch.
Hôm giỗ bố chồng, cả họ hàng, bà con lối xóm đều tụ tập về. Lan chuẩn bị chu đáo mâm cỗ, tiếp khách chu toàn, khiến ai cũng khen ngợi. Khi mọi người đang quây quần, Lan bình thản đặt giữa bàn một tập ảnh: Hùng đưa cô bồ đi khám thai, mẹ chồng cười tươi đứng cạnh. Không khí lặng như tờ.
Lan mỉm cười chua chát:
“Con xin lỗi vì làm phiền bữa cơm. Nhưng con không muốn giấu giếm nữa. Đây là sự thật mà cả nhà chồng đã đồng lòng che mắt con. Nếu bố mẹ đã chọn cô gái kia làm dâu, thì con sẽ để các người toại nguyện. Từ hôm nay, con và con trai sẽ dọn ra khỏi căn nhà này, không vướng bận thêm gì nữa.”
Không ai nói được câu nào. Mặt Hùng tái mét, mẹ chồng ngồi thụp xuống, họ hàng xì xào. Lan dắt con trai đi thẳng, bỏ lại sau lưng cả một gia đình chết sững.
Lan dắt con ra khỏi nhà hôm ấy, lòng đau đớn nhưng nhẹ nhõm. Cô thuê một căn hộ nhỏ, vừa đi làm vừa tự mình chăm con. Bạn bè, đồng nghiệp thương cảm, giúp đỡ cô rất nhiều. Cô dần ổn định, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Trong khi đó, gia đình chồng bắt đầu chuỗi ngày “trả giá”:
Hùng cưới vội cô bồ khi bụng đã vượt mặt. Nhưng đến khi đứa trẻ ra đời, chi phí nuôi dưỡng, tiền bạc đổ dồn, Hùng mới ngã ngửa: cô bồ chỉ quen tiêu xài, không chịu làm ăn. Cãi vã xảy ra liên miên. Vài tháng sau, Hùng thất nghiệp, tiền bạc cạn kiệt, gia đình lục đục.
Bố mẹ chồng vốn kỳ vọng sẽ có “cháu đích tôn”, nào ngờ đứa trẻ sinh ra lại là con gái. Cô bồ chẳng biết cư xử, nói năng chỏng lỏn, chẳng được lòng họ hàng. Những ngày giỗ chạp, bà con trong họ đều xì xào, chỉ trích bố mẹ chồng bênh vực kẻ thứ ba, để mất người con dâu hiền lành như Lan. Họ mang tiếng khắp làng trên xóm dưới, ngẩng mặt không nổi.
Cả nhà chồng phải sống trong cảnh khốn khó, không còn được hàng xóm nể trọng, công việc làm ăn của Hùng cũng bị ảnh hưởng vì chẳng ai muốn hợp tác với kẻ bội bạc.
Trong khi đó, Lan ngày càng trưởng thành. Cô học thêm một nghề tay trái, vừa nuôi con vừa phát triển bản thân. Con trai cô ngoan ngoãn, được mẹ chăm sóc tử tế. Nhìn nụ cười của con, Lan biết mình đã chọn đúng – thà sống thiếu một người chồng phản bội, còn hơn để con trai lớn lên trong một gia đình đầy dối trá.
Cái ngày Hùng tìm đến xin Lan quay lại, mong “vợ chồng làm lại từ đầu”, Lan chỉ lạnh lùng đáp:
“Ngày tôi cần sự thật, cả anh và gia đình anh đều quay lưng. Giờ thì quá muộn rồi.”
Hùng chết lặng. Anh nhận ra, cái giá cho sự phản bội không chỉ là mất đi người vợ, mà còn mất luôn mái ấm, sự tôn trọng và cả tương lai của chính mình.