×
×

Dạo này em giúp việc cứ đến giờ nấu cơm là lại chạy vào nhà vệ sinh n::ôn ọ:;e, chồng và anh rể thấy thế lại rối rít không yên và sự thật không sao chấp nhận nổi

Từ mấy tuần nay, tôi cứ thấy lạ. Hễ đến giờ cơm, con osin trong nhà lại vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe. Bụng tôi dấy lên nghi ngờ, nhưng không dám nói ra. Điều kỳ lạ hơn, mỗi lần như thế, chồng tôi và cả anh rể đều nháo nhác, chạy ra chạy vào, rối rít lạ thường, cứ như thể đang che giấu điều gì.

Ban đầu, tôi còn ngây thơ nghĩ: “Hay con bé nó ốm nghén? Nhưng… làm gì có chuyện?”

Đêm hôm đó, không ngủ được, tôi lặng lẽ rón rén xuống bếp. Từ xa đã thấy ánh đèn le lói. Tôi nín thở tiến lại gần.

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững người: osin đang lúi húi, hai tay run rẩy bưng một bát nước thuốc, miệng lẩm bẩm gì đó, dáng vẻ cực kỳ hoảng loạn.

Nhưng điều khiến tôi chết điếng chính là người đang đứng sát bên cạnh, cúi xuống đỡ lấy vai nó, không ai khác… chính là chồng tôi!

Không có mô tả ảnh.

Ánh mắt anh lo lắng, giọng thì thầm:
“Cố chịu thêm vài tháng nữa… mọi chuyện sẽ êm. Đừng để ai phát hiện…”

Tôi bịt chặt miệng, tim đập thình thịch, đầu óc quay cuồng. Bao nhiêu câu hỏi dồn dập: Oshin ốm nghén thật sao? Đứa con kia… là của ai? Và tại sao cả anh rể cũng rối rít trong chuyện này?

Chiếc ly sứ vỡ tan dưới sàn không tạo ra tiếng động lớn bằng sự đổ vỡ trong tim tôi. Cảnh tượng trước mắt—người chồng tôi ôm vai osin, thầm thì những lời lo lắng, cùng với sự rối rít bất thường của anh rể trong suốt mấy tuần qua—đã vẽ nên một bức tranh quá rõ ràng về sự phản bội.

“Hai người… đang làm cái quái gì vậy?” Giọng tôi run lên, nghẹn lại trong cổ họng.

Chồng tôi và cô osin giật mình quay lại. Khuôn mặt anh ta lập tức tái mét, còn osin thì ôm chặt bát nước, sợ hãi như một con thú bị dồn vào góc.

“Em… sao em lại ở đây?” Chồng tôi lắp bắp, vội vàng buông osin ra và bước về phía tôi, nhưng tôi lùi lại, nhìn anh ta bằng ánh mắt ghê tởm.

“Tôi hỏi anh, cái thai trong bụng nó là của ai? Là của anh, hay của cái thứ thuốc độc kia?”

Đúng lúc đó, cửa bếp mở ra. Anh rể tôi bước vào, trên tay cầm chai nước khoáng. Khi thấy tôi đứng đó, anh ta đông cứng lại, chai nước rơi xuống đất.

“Anh rể! Anh… anh cũng biết chuyện này?” Tôi quay sang anh rể, nỗi đau biến thành sự giận dữ tột cùng. “Và cả hai người, hai anh em các người, đã cùng nhau che giấu tôi?”

Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Chồng tôi nhìn anh rể, anh rể nhìn osin, một vòng tròn tội lỗi không lời.

Cuối cùng, osin sụp xuống sàn, bật khóc nức nở. “Cô ơi, cô tha cho con… con xin cô…”

Chồng tôi thở dài, biết không thể giấu được nữa. Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói pha lẫn sự thách thức và tuyệt vọng:

“Được! Đúng như em nghĩ! Cô ấy có thai… Nhưng anh không chắc đứa bé là của ai.

Tôi cảm thấy như có một nhát dao đâm xuyên qua tim. “Anh nói gì cơ?”

Anh ta cúi gằm mặt: “Ban đầu, là anh. Nhưng sau đó… anh rể cũng… Cô ấy nói sẽ chờ đứa bé ra đời. Chúng tôi sẽ xét nghiệm ADN. Đứa bé là của ai, người đó sẽ chịu trách nhiệm.”

“Cả hai người?” Tôi thét lên, lùi lại đụng vào tủ bếp. Nước mắt không thể rơi thêm được nữa, chỉ còn lại sự trống rỗng và căm hận. “Hai anh em các người… cùng nhau qua lại với con bé osin này… và bây giờ, cả hai đang cùng nhau chờ đợi kết quả xổ số ADN của một đứa trẻ vô tội?”

Anh rể tôi tiến lại, giọng van nài: “Em dâu, em bình tĩnh. Anh biết lỗi rồi…”

Câm miệng!” Tôi cắt ngang lời anh ta.

Tâm trí tôi giờ đây đã hoàn toàn tỉnh táo. Không còn sự hoảng loạn của một người vợ bị lừa dối, mà là sự lạnh lùng của một người phụ nữ bị phản bội bởi hai người thân cận nhất. Bát nước thuốc osin đang bưng run rẩy trên tay… giờ đây tôi hiểu, đó không phải là thuốc bổ, mà là nước uống để duy trì một kế hoạch bẩn thỉu và tàn nhẫn.

Tôi nhìn thẳng vào osin: “Cô là ai? Cô đã làm gì để hai anh em này trở nên điên rồ như vậy?”

Osin chỉ khóc, không nói một lời.

Tôi quay sang chồng tôi, người đang đứng đó với vẻ mặt của một kẻ chiến bại: “Được. Tôi sẽ không làm lớn chuyện ngay bây giờ. Hãy chờ đợi. Chờ ngày cái thai đó ra đời, chờ kết quả xét nghiệm ADN.”

Tôi bước đi, lạnh lùng và dứt khoát. Trước khi lên cầu thang, tôi dừng lại, quay đầu nhìn lại ba con người đang đứng trong căn bếp dưới ánh đèn le lói: người chồng phản bội, người anh rể đồi bại, và cô osin đang mang thai đứa con của một trong hai.

“Và tôi hứa với các người,” tôi nói, giọng trầm và sắc lạnh như lưỡi kiếm. “Ngày có kết quả ADN… cũng là ngày tôi chính thức gửi đơn ly hôn và công khai toàn bộ sự thật bẩn thỉu này ra ánh sáng. Cả hai người, không ai thoát được.”

Tôi bước lên, để lại ba con người chìm trong sự im lặng nặng nề của tội lỗi và sự chờ đợi một bản án không thể tránh khỏi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News