×
×

Ở gần bố vợ tưởng là phúc, sau vài năm thì tôi vỡ lẽ ra sự thật đau điếng

Giờ thì tôi chỉ ước mình ở xa nhưng mỗi khi bố vợ gọi, tôi lại không nỡ từ chối.

Nói ra thì buồn cười nhưng tôi làm rể đã mấy năm mà cảm giác mình giống người “ở nhờ” hơn là người trong nhà. Tôi không phải kiểu đàn ông thất bại, tôi có công việc ổn định, sáng đi làm, chiều về lo cho vợ con, không rượu chè bê tha. Nhà tôi lại ở gần bố mẹ vợ, chỉ hơn 1km, gần đến mức có việc gì là ông bà gọi sang ngay.

Nhà vợ tôi có 2 con rể. Tôi là rể cả, còn em rể tên Hướng. Hướng làm ăn lớn, đi đâu cũng ô tô, mỗi lần về nhà bố mẹ vợ là cốp xe chất đầy quà, nhìn thôi đã thấy sang. Tôi thì khác, đi chiếc xe máy cũ, về tay không, vì nghĩ đơn giản là về thăm bố mẹ, đâu cần bày vẽ.

Có lẽ cũng vì thế mà trong mắt bố vợ, tôi chưa bao giờ là đứa con rể đáng tự hào. Ông không ghét tôi nhưng cũng chẳng quý. Còn Hướng thì khác hẳn, mỗi lần Hướng về, bố vợ vui ra mặt, nói cười nhiều hơn hẳn. Có khách đến chơi, ông luôn miệng khoe rể út giỏi giang, làm ăn phát đạt, tôi ngồi đó, nghe hết nhưng giả vờ như không.

Ở gần bố vợ tưởng là phúc, sau vài năm thì tôi vỡ lẽ ra sự thật đau điếng- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Vì tôi ở gần nên có việc gì bố vợ cũng gọi, từ việc sửa lại mái hiên đến việc xây lại tường gạch hay thay bản lề cửa cổng… Có đợt ông bà xây lại bếp, cũng là tôi xin nghỉ việc cả tuần trời để hỗ trợ trông thợ, chạy đi mua vật liệu… Làm xong, ông chỉ bảo: “Được rồi đấy, về nghỉ ngơi đi” chứ chẳng có lời động viên hay khen ngợi, tôi vẫn vui vẻ nhiệt tình. Tôi không cần tiền, thứ tôi mong là cảm giác mình làm cũng được ghi nhận. Nhưng ở nhà vợ, sự ghi nhận ấy dường như chỉ dành cho người mang quà về, Hướng chỉ cần xuất hiện, cả nhà rộn ràng. Mẹ vợ nấu toàn món ngon, bố vợ ra tận cổng đón. Còn tôi, có khi đến sửa lại cái vòi nước cho ông bà nhưng xong việc đi về lúc nào chẳng ai hay.

Thêm chi tiết như anh yêu cầu nhé! Tôi sẽ tiếp nối ngay từ đoạn trước, tập trung vào sự kiện cuối tuần đó, làm cho nó kịch tính hơn, và kết thúc bằng cách xử lý thông minh của anh, khiến mọi người phải nhìn nhận lại. Giữ giọng văn chân thực, gần gũi như kể chuyện đời thường. Đây là phần tiếp theo:

Dần dần, tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Những cuộc gọi từ bố vợ không còn là lời nhờ vả đơn thuần nữa, mà như một mệnh lệnh. Có lần ông gọi lúc nửa đêm vì cái bóng đèn hỏng, tôi lầm lũi dậy sang sửa, vợ tôi nằm bên cạnh thở dài: “Anh cứ thế này mãi à?”. Tôi cười trừ, bảo rằng gần thì phải giúp thôi, bố mẹ già cả rồi.

Nhưng sự thật đau đớn nhất đến vào một buổi chiều, khi tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa bố vợ và mẹ vợ qua hàng rào. Ông bảo: “Thằng cả nó ở gần, gọi là sang ngay, tiện thật. Chứ thằng Hướng bận làm ăn, gọi mãi mới về một lần, mà về thì quà cáp đầy cốp, nhìn mới oai. Nhà mình có thằng rể gần như có thêm thằng thợ sửa miễn phí ấy nhỉ?”. Mẹ vợ cười khẽ đồng tình: “Ừ, nó hiền lành, gọi gì cũng làm, không kêu ca”.

Lúc ấy, tôi đứng chết lặng ngoài sân, tay cầm cái túi đồ nghề vừa mang sang sửa cái quạt trần cho ông. Hóa ra bao năm qua, trong mắt ông bà, tôi chỉ là “thằng ở gần tiện gọi”, chứ không phải con rể thực sự. Sự nhiệt tình của tôi bị coi là đương nhiên, còn sự xa cách và quà cáp của Hướng lại được nâng niu như báu vật. Tôi vỡ lẽ ra rằng, ở gần không phải phúc, mà đôi khi là gánh nặng vô hình, khiến mình bị lợi dụng mà không hay.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu thay đổi. Không còn lao sang ngay mỗi khi ông gọi. Lần ông gọi sửa mái hiên giữa trưa nắng, tôi bảo bận việc cơ quan, mai sang cũng được. Ông càu nhàu qua điện thoại, nhưng tôi kệ. Vợ tôi ban đầu lo lắng, sợ bố mẹ giận, nhưng rồi cô ấy hiểu và ủng hộ: “Anh làm đúng rồi, em cũng thấy mệt thay anh lâu nay”.

Rồi cái ngày định mệnh ấy đến – một cuối tuần đẹp trời, đúng dịp Hướng về thăm nhà. Bố mẹ vợ làm hẳn 3 mâm cơm thịnh soạn: gà quay mật ong, bò xào nấm đông cô, hải sản tươi rói từ chợ về, còn có cả bánh chưng vuông vắn tự gói. Nhà rộn ràng hẳn lên từ sáng sớm. Hướng vừa đỗ xe ô tô bóng loáng ngoài cổng, cốp xe mở ra là quà đầy ắp: rượu ngoại, bánh kẹo nhập khẩu, thậm chí cả cái máy massage cổ vai cho bố vợ. Ông bà cười toe toét, mẹ vợ chạy ra ôm cháu rể út như ôm con ruột: “Hướng về rồi! Con mang gì nhiều thế này, tội nghiệp!”. Bố vợ thì vỗ vai Hướng: “Thằng con rể giỏi của bố, làm ăn phát đạt thế này, nhà mình nở mày nở mặt!”.

Còn tôi? Ông gọi điện từ 5h sáng, giọng oang oang: “Sang đây ngay, giết con gà cho bố. Hôm nay đông đủ, phải làm cơm cho đàng hoàng!”. Tôi nhìn đồng hồ, vợ con còn đang ngủ ngon lành, nhưng vẫn lết dậy, cầm dao sang nhà vợ. Lúc tôi đến, sân nhà đã nhộn nhịp: Hướng ngồi uống trà với bố vợ, mẹ vợ bận rộn dọn dẹp. Ông ném con gà sống cho tôi: “Giết nhanh đi, đừng để máu bắn tung tóe như lần trước!”. Tôi cắn răng làm, tay run run vì giận, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Xong việc, tôi lau chùi sạch sẽ, còn tự giác vào bếp phụ mẹ vợ rửa rau, xắt thịt. Nhưng chẳng ai nói lời cảm ơn, chỉ có mẹ vợ lầm bầm: “Thằng này ở gần nên tiện, gọi là có mặt”.

Suốt bữa cơm, không khí vui vẻ hẳn lên nhờ Hướng kể chuyện làm ăn: “Con vừa ký hợp đồng lớn, mai mốt đưa cả nhà đi du lịch Đà Nẵng!”. Bố vợ cười ha hả, nâng ly: “Hay quá! Con rể bố đúng là trụ cột!”. Tôi ngồi đó, gắp thức ăn cho vợ, nhưng lòng như lửa đốt. Vợ tôi thấy vậy, khẽ nắm tay dưới bàn, thì thầm: “Anh chịu khó chút, em thương anh lắm”.

Đến lúc ăn xong, mọi người ngồi nghỉ ngơi, bố vợ đột nhiên quay sang tôi: “Ê, mày dọn bàn đi, rồi rửa chén luôn. Hướng nó đi đường xa mệt rồi, để nó nghỉ”. Lúc ấy, mọi người im bặt nhìn tôi. Tôi dừng đũa, nhìn thẳng vào mắt ông, giọng bình tĩnh nhưng kiên quyết: “Bố ơi, hôm nay cuối tuần, con cũng nghỉ ngơi với vợ con. Con sang từ sáng giúp giết gà, phụ bếp, giờ con về nhà với vợ con đây. Nếu bố cần giúp gì, mai con sang sau khi đi làm về nhé. Hướng nó về thì bố cứ nhờ nó, chứ con không phải ‘người làm’ để gọi lúc nào cũng phải có mặt”.

Cả nhà sững sờ. Bố vợ đỏ mặt, lắp bắp: “Mày… mày nói cái gì?”. Mẹ vợ thì nhìn tôi ái ngại. Hướng ngồi bên cạnh, cười gượng: “Anh cả nói đúng mà bố, em giúp dọn cho”. Nhưng tôi không dừng lại, nhìn ông bà và nói tiếp: “Con ở gần nên hay giúp, nhưng không phải lúc nào con cũng sẵn sàng như cái máy. Con có gia đình riêng, vợ con cũng cần con chăm sóc. Nếu bố coi con là con rể, thì bố hãy đối xử như với Hướng: cho con cơ hội được nghỉ ngơi, được vui vẻ cùng mọi người, chứ không phải chỉ gọi khi cần việc. Con làm tất cả vì yêu vợ và kính trọng bố mẹ, nhưng con cũng cần được tôn trọng lại”.

Im lặng một lúc, rồi bất ngờ, mẹ vợ lên tiếng: “Thằng cả nói phải đấy ông ơi. Nó giúp mình bao năm, mình cứ coi như đương nhiên. Hôm nay để nó về nghỉ đi”. Bố vợ thở dài, gật đầu: “Ừ… thôi mày về đi. Mai sang ăn cơm với bố”. Hướng thì vỗ vai tôi: “Anh nói chí phải, em phục anh luôn!”.

Từ hôm đó, mọi thứ thay đổi hẳn. Bố vợ không còn gọi tôi như gọi “thợ sửa” nữa. Ông bắt đầu hỏi han công việc của tôi, thậm chí mời tôi uống trà kể chuyện làm ăn. Mẹ vợ hay sang nhà tôi chơi với cháu, khen vợ tôi “có chồng tốt”. Hướng thì thân thiết hơn, hay rủ tôi đi nhậu riêng. Mọi người không còn coi thường tôi nữa, mà nhìn tôi như một người đàn ông biết giữ giá trị của mình. Vợ tôi thì tự hào lắm, ôm tôi mỗi tối: “Anh tuyệt vời quá, giờ cả nhà mình đều quý anh rồi!”.

Giờ thì tôi chỉ ước mình ở xa như Hướng, để mỗi lần về là dịp vui vẻ thực sự, chứ không phải lúc nào cũng là “thợ sửa nhà”. Mỗi khi bố vợ gọi, tôi vẫn nghe máy, nhưng lòng đã khác. Tôi không giận, chỉ buồn cho chính mình vì đã ngây thơ tin rằng sự gần gũi và tận tụy sẽ được đáp lại bằng sự trân trọng ngang bằng. Cuộc đời dạy tôi bài học đắt giá: Đôi khi, khoảng cách mới giữ được sự quý trọng, còn ở quá gần, người ta dễ quên mất giá trị của nhau. Nhưng may mắn thay, chỉ cần một lần dũng cảm lên tiếng, mọi thứ có thể thay đổi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2026 News