Ngay khoảnh khắc ấy, tôi ng/ã q//uỵ xuống đất – bởi thứ nằm trong đó không chỉ khiến tôi s–ợ h–ãi, mà còn phơi bày một sự thật đ–au đ//ớn mà bấy lâu nay tôi không dám đối diện.
Dạo gần đây, tôi luôn cảm thấy dưới thân chồng mình tỏa ra một mùi h;;ôi khó tả. Thay ga giường bảy lần, giặt chăn nệm liên tục, xịt đủ loại tinh dầu – tất cả đều v;ô d;;ụng. Mùi ấy không những không mất mà còn ngày càng n;;ồng n;;ặc, bám vào chăn, ga, và đặc biệt là ngay dưới chỗ anh nằm.
Tôi và chồng cưới nhau đã 8 năm. Anh làm quản lý kinh doanh, thường xuyên đi công tác. Cuộc sống hôn nhân tưởng như bình thường, tử tế, nhưng những tháng gần đây, tôi cảm thấy một nỗi b..ất a;;n d;;ày v;;ò.
Mỗi lần tôi nhắc anh về m;ùi kh-ó ch-ịu, Trí đều g/ạt đi:
– “Em nhạy cảm quá, anh có gì đâu mà mùi.”
Nhưng tôi biết, mình không hề t-ưởng tượng.
Điều kỳ lạ là mỗi khi tôi cố gắng dọn dẹp kỹ chỗ anh nằm, anh lại n;;ổi n;;óng v;;ô c;ớ:
– “Đừng động vào đồ của anh. Giường chiếu để nguyên!”
Chưa bao giờ chồng phản ứng như vậy. Tôi bắt đầu r;;ùng m;;ình b;;ất a;;n, cảm giác như có điều gì đó anh đang g;;iấu kí;;n.
Ba tháng mùi h;;ôi ngày càng nặng, khiến tôi m;;ất ngủ. Mỗi đêm, tôi nằm tr;;ằn tr;;ọc, nhắm mắt cũng ngửi thấy mùi t;;anh n;;ồng bám quanh chỗ anh ngủ. Tôi biết, đây không phải mùi bình thường. Nó là một lời c;;ảnh b;;áo.
Một tối, chồng thông báo đi công tác 3 ngày. Khi anh đóng cửa bước đi, linh cảm trong tôi tr;ỗi dậy mạnh mẽ. Tim đập th;;ì;nh th;;ị/ch, tay r;;un r;;ẩy, tôi nhìn cánh cửa đóng lại, rồi quay vào phòng ngủ.
– “Phải biết sự thật, dù có gì đi nữa,” tôi tự nhủ.
Tôi kéo tấm nệm ra giữa sàn, lấy d//ao r//ọc giấy, và r//ạch lớp vải đầu tiên. Ngay lập tức, một l=uồng mùi t==anh n==ồng b/ốc thẳng vào mặt. Tôi h;;o sặc sụa, đầu ch/oáng v//áng.
Giữa lớp m;út x;ốp, tôi phát hiện một hộp gỗ nâu đậm, được chèn bởi miếng cao su m;;ục n;;át. Không khóa, nhưng nặng tr-ịch. Tim tôi đập l-oạn nh–ịp. Tôi mở nắp… và ngay khoảnh khắc ấy, chân tôi m-ềm nh–ũn, đầu gối kh//uỵu xuống nền nhà.
Bên trong là một bộ hồ sơ, những bức ảnh và vật dụng cá nhân mà tôi chưa từng thấy. Một số giấy tờ có tên một người phụ nữ lạ – Hương, nhưng trong các bức ảnh, Trí đứng cạnh cô ấy, ôm con gái tôi khi còn bé, cười rạng rỡ. Một bức nhật ký cũ, còn nguyên mùi mực, ghi chi tiết: “Hôm nay, anh hứa với Hương sẽ giữ bí mật mọi chuyện…”
Tôi đứng đó, tim thắt lại. Mọi dấu hiệu lạ bấy lâu, thái độ khó hiểu của Trí, những tháng ngày mất ngủ… mọi thứ giờ đã rõ ràng, nhưng sự thật còn đau đớn hơn tôi tưởng tượng.
Điện thoại rung. Tin nhắn từ số lạ:
“Nếu cô mở ra, cô sẽ biết sự thật về Trí… và con bé.”
Tôi hít sâu, cố gắng bình tĩnh. Nhìn vào con gái đang ngủ say trong phòng, lòng tôi vừa căm giận vừa bất lực. Hóa ra, mùi hôi bấy lâu, cơn giận vô cớ của Trí, tất cả đều có lý do. Anh đã giấu một mảnh đời khác, một quá khứ tôi chưa từng biết, và giờ, quá khứ ấy đã tìm đến hiện tại.
Tôi nhấc bức ảnh lên, thấy con gái tôi trong vòng tay Hương – một nụ cười dịu dàng mà tôi chưa từng thấy. Lúc này, mọi thứ trở nên rõ ràng đến mức lạnh sống lưng: Trí không chỉ ngoại tình, mà anh và Hương có một mối liên kết sâu kín, liên quan trực tiếp đến con gái tôi.
Trong hộp còn có một phong bì dày, bên trong là các giấy tờ, hóa đơn và một bức thư ngắn:
“Tôi tin cô sẽ chăm sóc con tốt. Nhưng giờ, đã đến lúc cô biết sự thật. Quyết định tiếp theo là của cô.”
Tôi run rẩy. Chân tay mềm nhũn. Không khí trong phòng như đông đặc lại. Lời cảnh báo ấy không chỉ là mùi hôi, không chỉ là thái độ khó hiểu của Trí, mà còn là một tấm vé dẫn tôi vào bí mật mà anh ta cố tình che giấu suốt 8 năm.
Tôi biết, từ khoảnh khắc này, cuộc sống của tôi và con gái sẽ không bao giờ bình yên. Quyết định của tôi từ giờ sẽ thay đổi tất cả: đối mặt với Trí, đối mặt với Hương, và đối mặt với sự thật nghiệt ngã về gia đình mình.
Tôi đứng đó, tay run run, mở nốt tờ giấy cuối cùng… và nhận ra, 8 năm hôn nhân của tôi chỉ là một lớp màn, còn phía sau, mọi thứ còn đau đớn và phức tạp hơn tôi tưởng.