×
×

Con rể biếu bố mẹ đẻ 40 triệu ăn Tết nhưng chỉ mang sang cho bố mẹ vợ hộp bánh với khúc giò

Năm nay, vợ chồng tôi vừa dọn về nhà mới. Cả hai làm công nhân, tiết kiệm lắm mới có được cái Tết gọi là đủ đầy.

Tuần cận Tết, chồng tôi cẩn thận rút trong ví ra một phong bì đỏ, hí hửng bảo:

“Anh gửi biếu bố mẹ 40 triệu, cho ông bà tiêu Tết cho vui. Mình có rồi, phải hiếu thảo.”

Tôi nghe mà thấy ấm lòng. Nhưng chỉ một lúc sau, khi tôi hỏi:

“Thế còn bố mẹ em?”

Anh thản nhiên đáp:

“Ông bà bên đó có tiêu gì đâu. Cứ mang ít quà tượng trưng là được. Tiền để dành mà lo cho con.”

Tôi khựng lại. Không phải vì tiếc tiền, mà vì thấy sự so đo trong giọng nói của chồng.
Hôm sau, anh mang về hai khoanh giò và hộp bánh trung thu cũ từ công ty, nói:

“Này, Tết biếu ông bà ngoại, gói lại cho đẹp là được.”

Tôi cắn môi. Mẹ tôi hiền, chưa bao giờ để con cái khó xử.
Khi tôi mang sang, mẹ vẫn cười:

“Có lòng là quý rồi, con ạ. Nhà mình đơn giản mà.”

Nhưng tôi nhìn thấy rõ trong mắt mẹ, có một thoáng buồn.


Trưa 30 Tết, mẹ gọi điện bảo:

“Chiều hai đứa qua đây ăn cơm tất niên nhé. Mẹ làm ít món thôi.”

Chồng tôi cau mày:

“Cơm tất niên bên nhà anh còn chưa xong, sao phải sang bên đó nữa?”

Tôi chỉ nói nhẹ:

“Mẹ nấu cơm chờ, sang một lát rồi về cũng được.”

Anh thở dài miễn cưỡng đồng ý.


Khi bước vào nhà mẹ, anh đứng sững.
Trên bàn là mâm cỗ đầy ắp, toàn món anh thích nhất:
Thịt đông, nem rán, gà luộc vàng ươm, canh măng thơm phức, giò bò, bánh chưng lá xanh mướt.
Mỗi món đều tinh tươm, bày biện cẩn thận.

Anh nhìn quanh, thắc mắc:

“Mẹ mua đồ ở đâu mà sang thế ạ?”

Mẹ tôi chỉ cười, chậm rãi đáp:

“Mấy món này không phải mẹ mua đâu con ạ.”

Rồi bà chỉ tay vào chiếc hộp trên bàn thờ:

“Là của cô Hương – mẹ chồng con – mang sang lúc sáng. Cô nói nhà bên đó bận khách, sợ con rể và con dâu không kịp ăn tất niên, nên nhờ mẹ nấu giúp một mâm.”

Không khí trong phòng lặng hẳn đi.
Tôi còn chưa kịp nói gì, chồng tôi đã tái mặt, đứng dậy vụng về lấy điện thoại gọi về.

Giọng bên kia – là mẹ chồng anh – vang lên rõ ràng:

“Ừ, mẹ gửi sang đấy. Mẹ biết bên ngoại ít điều kiện, mà con cũng không khéo cư xử, nên mẹ nhờ người ta nấu hộ để hai bên cùng có Tết. Lần sau nhớ đối xử cho phải đạo, đừng để người ngoài dạy lại con.”

Anh chết lặng. Tay anh run run đặt điện thoại xuống, mắt đỏ hoe.
Không ai nói thêm gì nữa.
Cả bữa cơm hôm ấy, anh chỉ lặng lẽ gắp từng miếng, gương mặt cúi gằm.

Tối đó, khi ra về, mẹ tôi dúi vào tay anh một phong bao lì xì, nói nhỏ:

“Mẹ biết các con còn khó khăn. Cái này mẹ mừng tuổi cháu, đừng từ chối.”

Anh nhận lấy, không nói được lời nào.

Sáng mồng Một, trời mới hửng nắng, anh đã bảo tôi:

“Mình sang chúc Tết ông bà ngoại trước nhé.”

Tôi ngạc nhiên. Anh cười gượng, tay cầm phong bì dày cộp.
Đến nơi, anh đặt phong bì xuống bàn thờ, khẽ nói:

“Con xin lỗi vì đã vô tâm. Năm nay, con hứa sẽ không để mẹ phải buồn thêm lần nào nữa.”

Mẹ tôi nhìn anh, cười hiền hậu:

“Tết mà con. Quan trọng là biết sửa, biết thương. Thế là mẹ vui rồi.”

Ngoài sân, gió xuân thổi lộng, lá đào rung rinh.
Tôi nhìn chồng, thấy mắt anh hoe đỏ, nhưng nụ cười thì thật — một nụ cười của người vừa học được điều quý giá nhất: giá trị của lòng hiếu nghĩa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News