×
×

Chị ơi, em chẳng mơ gì cao sang. Em chỉ muốn một mái ấm, một người thật lòng bên em. Nếu chị không chê, em… em muốn ở bên chị mãi mãi.

Tiếng cưa gỗ rền vang trong ánh nắng vàng rực của buổi trưa hè. Xưởng gỗ của bà Hồng ở Phú Thọ phả ra mùi thơm nồng của gỗ mun, gỗ sưa, quyện với bụi mịn lơ lửng trong không khí. Bên ngoài, những người thợ mồ hôi nhễ nhại, đẩy những tấm gỗ nặng trịch lên xe tải. Ở góc xưởng, bà Hồng, 55 tuổi, đứng đó, ánh mắt sắc sảo quan sát từng động tác của thợ. Dáng bà nhỏ nhắn nhưng toát lên khí chất của một người chủ vững vàng, không ai dám xem thường.

“Chú Ba, tấm gỗ này để riêng ra, khách Hà Nội đặt làm bàn trà đấy. Đừng lẫn với lô gỗ tạp!” – Bà Hồng gọi to, giọng dứt khoát.

“Dạ, chị Hồng, để tui lo!” – Chú Ba, người thợ già nhất xưởng, cười đáp, tay lau mồ hôi trên trán.

Bà quay lại, định bước vào văn phòng nhỏ cạnh xưởng thì một giọng nói trẻ trung vang lên từ phía sau: “Chị Hồng ơi, em mới chạm xong mẫu hoa văn chị dặn. Chị xem thử được chưa?”

Bà Hồng ngoảnh lại. Tuấn, chàng trai 25 tuổi mới vào làm được vài tháng, đứng đó, tay cầm một mảnh gỗ chạm khắc tinh xảo. Gương mặt Tuấn sáng, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng, đôi mắt lấp lánh khiến bà bất giác mỉm cười. “Cậu nhanh tay đấy, Tuấn. Đưa chị xem nào!” – Bà nói, giọng dịu hơn thường lệ.

Tuấn bước tới, đưa tấm gỗ cho bà. Ngón tay cậu vô tình chạm vào tay bà, nhẹ nhàng nhưng đủ khiến bà Hồng khựng lại. “Em học từ chú Ba, nhưng muốn làm cho chị hài lòng,” – Tuấn nói, mắt nhìn thẳng vào bà, giọng trầm ấm.

Bà Hồng cười, giấu đi chút ngượng ngùng. “Cậu mà cứ khéo miệng thế này, chị phải tăng lương cho cậu sớm thôi!” – Bà đùa, nhưng trong lòng, một cảm giác lạ lùng bắt đầu len lỏi.

Diễn biến

Bà Hồng là cái tên không ai trong vùng không biết. Góa chồng từ năm 30 tuổi, bà một mình nuôi cậu con trai duy nhất, giờ đã lập gia đình và sống ở thành phố. Từ hai bàn tay trắng, bà dựng nên xưởng gỗ lớn nhất nhì Phú Thọ, cung cấp gỗ quý cho cả miền Bắc. Người ta bảo bà là “bà chúa gỗ”, không chỉ vì tài kinh doanh mà còn vì tấm lòng rộng lượng. Xưởng của bà là nơi trú chân cho bao người thợ nghèo, từ những ông già như chú Ba đến những thanh niên mới ra đời như Tuấn.

Tuấn đến xưởng vào một ngày mưa tầm tã. Cậu mặc áo mưa rách, xin việc với đôi mắt sáng và nụ cười chân thành. “Chị Hồng, em không ngại khổ, chỉ cần chị cho em cơ hội,” – Tuấn nói ngày hôm ấy, giọng đầy quyết tâm. Bà Hồng nhìn cậu, thấy bóng dáng con trai mình ngày xưa, nên gật đầu nhận ngay. Từ đó, Tuấn trở thành một phần không thể thiếu ở xưởng. Cậu làm việc chăm chỉ, học nhanh, và đặc biệt, luôn tìm cách ở gần bà Hồng.

Những buổi trưa, khi người thợ nghỉ ngơi, Tuấn thường mang trà vào văn phòng cho bà. “Chị uống đi, nắng nóng thế này mà cứ đứng ngoài, khéo mệt đấy!” – Tuấn nói, đặt cốc trà đá trước mặt bà. Bà Hồng cười, đón lấy, lòng ấm áp vì sự quan tâm của cậu. Dần dà, những cuộc trò chuyện kéo dài hơn. Tuấn kể về gia đình cậu ở làng bên, về người mẹ già yếu, căn nhà dột mỗi khi mưa. “Em chỉ mong có tiền sửa nhà cho mẹ, để mẹ đỡ khổ,” – Tuấn nói, mắt đỏ hoe.

Bà Hồng, vốn mềm lòng, không kìm được thương cảm. Bà đưa cho Tuấn ít tiền, bảo: “Cầm lấy, lo cho mẹ cậu. Nhưng nhớ làm việc chăm chỉ, đừng để chị thất vọng.” Tuấn nắm tay bà, cảm ơn rối rít: “Chị ơi, em đội ơn chị cả đời. Người như chị, hiếm lắm!”

Thời gian trôi, sự gần gũi giữa bà và Tuấn ngày càng rõ. Tuấn không còn gọi bà là “chị Hồng” một cách khách sáo nữa, mà giọng cậu trở nên thân mật, ngọt ngào. Một buổi tối, khi xưởng đã vãn người, Tuấn ở lại, ngồi bên bà trên băng ghế gỗ ngoài sân. Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống, cậu khẽ nói: “Chị ơi, em chẳng mơ gì cao sang. Em chỉ muốn một mái ấm, một người thật lòng bên em. Nếu chị không chê, em… em muốn ở bên chị mãi mãi.”

Bà Hồng sững sờ. Trái tim bà, tưởng đã nguội lạnh sau bao năm cô đơn, bỗng đập mạnh. Bà nhìn Tuấn, thấy sự chân thành trong mắt cậu, và lần đầu tiên, bà cảm thấy mình không chỉ là một người mẹ, một người chủ, mà còn là một người phụ nữ. “Cậu nói gì ngốc thế, Tuấn? Chị hơn cậu cả một thế hệ!” – Bà cười, cố giấu sự bối rối.

“Tuổi tác có là gì đâu, chị. Quan trọng là trái tim. Em thật lòng đấy,” – Tuấn nắm tay bà, giọng chắc chắn.

Từ đó, bà Hồng như sống trong một giấc mơ. Tuấn chăm sóc bà từng chút, từ việc nhắc bà mặc áo ấm khi trời lạnh đến việc tự tay nấu chè đậu đỏ – món bà thích. Người trong xưởng bắt đầu xì xào, nhưng bà chẳng bận tâm. Bà nghĩ, nếu Tuấn thật lòng, nếu cậu không chê bà già, thì tại sao không cho mình một cơ hội?

Một ngày, Tuấn đến, mặt buồn thiu. “Chị ơi, em muốn cưới chị, nhưng nhà em… nó cũ quá, em xấu hổ. Nếu cưới chị, em muốn đón chị về một căn nhà tử tế.” Bà Hồng động lòng. Bà hỏi cần bao nhiêu, Tuấn ngập ngừng: “Dạ, chắc… 300 triệu. Em sẽ sửa nhà, lo cho mẹ, rồi cưới chị ngay.” Không chút nghi ngờ, bà rút tiền từ két sắt, đưa cho Tuấn. “Cầm lấy, làm cho xong. Chị đợi cậu,” – Bà nói, mắt lấp lánh hy vọng.

Tuấn ôm chầm lấy bà, hứa: “Chị ơi, em sẽ không để chị thất vọng. Một tháng nữa, em quay lại, mình làm đám cưới!” Rồi cậu rời đi, mang theo số tiền và cả trái tim bà Hồng.

Cao trào và kết thúc

Một tháng trôi qua, rồi hai tháng, Tuấn bặt vô âm tín. Số điện thoại của cậu không liên lạc được, tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển. Bà Hồng, ban đầu còn hy vọng, dần trở nên hoang mang. Bà tìm đến làng bên, nơi Tuấn nói là nhà mình, nhưng chỉ thấy một mảnh đất trống, cỏ mọc um tùm. Hỏi người dân quanh đó, họ lắc đầu: “Chưa từng thấy thằng Tuấn nào ở đây cả.”

Tin đồn bắt đầu lan trong xưởng. Một người thợ trẻ kể, từng nghe Tuấn khoe ở quán nước: “Bà Hồng dễ dụ, tui mà muốn, tui moi được cả xưởng gỗ!” Lời nói như dao cứa vào tim bà Hồng. Con trai bà, từ thành phố về, giận dữ quát: “Mẹ ơi, sao mẹ nhẹ dạ thế? Thằng đó rõ ràng là lừa đảo!” Bà Hồng ngồi im, mắt nhìn xa xăm, không đáp.

Đêm ấy, bà ngồi bên bàn thờ chồng, ánh đèn dầu lập lòe. Bà thì thầm: “Ông ơi, tôi ngu dại quá. Nhưng tôi chỉ muốn một lần được yêu, được tin ai đó…” Nước mắt bà rơi, nhưng sáng hôm sau, bà vẫn ra xưởng, đầu ngẩng cao. Bà gọi chú Ba, dặn: “Tăng ca, lô gỗ này phải xong trước tuần sau!” Giọng bà đanh thép, không chút yếu đuối.

Người làng xì xào, kẻ thương bà, người cười chê. Nhưng bà Hồng không quan tâm. Bà tiếp tục điều hành xưởng, giúp đỡ người nghèo, như chưa từng có vết thương nào. Chỉ những đêm khuya, khi ngồi một mình, bà mới để lòng mình thổn thức. Số tiền 300 triệu không làm bà tiếc, nhưng niềm tin bị phản bội khiến bà đau đớn.

Câu chuyện về bà Hồng lan khắp vùng Phú Thọ, như một bài học về lòng tin và sự dối trá. Người ta gọi bà là cây gỗ mun – cứng cỏi, đẹp đẽ, dù bị đốn, bị đẽo, vẫn đứng vững giữa đời. Và đâu đó, trong ánh mắt bà, vẫn le lói một tia hy vọng, rằng một ngày nào đó, trái tim bà sẽ lại tìm được người xứng đáng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News