40 năm trước, vì cái nghèo, cái đói mẹ tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bế chị gái tôi, lúc ấy chỉ mới 4 tuổi, ra trước cổng chùa, đặt xuống và quay đi trong n;ước m;ắt. Tôi còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng tiếng khóc x/é l/òng của chị, tiếng n/ấc ngh/ẹn của mẹ, và ánh mắt mở to v-ô t-ội của chị khi bị b-ỏ lại in sâu trong ký ức tôi. Rồi mẹ ôm tôi, đứa con trai duy nhất, đi theo một gia đình giàu có để làm ở đợ, bắt đầu k-iếp ng-ười h-ầu.
Những ngày tháng sau đó trôi qua như một cơn á/c m/ộng. Tôi lớn lên trong căn nhà rộng nhưng l-ạnh l-ẽo như tủ kính, mùi sáp nến và mùi gỗ bóng lộn ngập tràn, nhưng trong tim tôi, chỉ toàn là b-ùn đ-ất và c-ô đ-ộc. Chị gái tôi, ngược lại, được chùa nuôi dưỡng, học hành tử tế, rồi may mắn hơn nữa, được một gia đình giàu có nhận làm con nuôi. Hai chúng tôi sống trong hai thế giới song song: chị trong ánh sáng đủ đầy, còn tôi ch-ìm trong những bữa cơm đạm bạc, công việc n-ặng nh-ọc, phục vụ không tên.
Tôi chứng kiến chị lớn lên qua những bức thư hiếm hoi, đôi khi là bức ảnh chụp với áo trắng tinh tươm, cặp sách mới, nụ cười tươi rói. Mỗi lần như vậy, tôi vừa tự hào, vừa đ-au x-ót. Chị là ánh sáng xa xôi mà tôi chỉ được nhìn từ xa.
Rồi chị trưởng thành, học hành giỏi giang, lấy được một người chồng thành đạt, sống trong biệt thự, đi xe sang, còn tôi vẫn ở lại làng, làm đủ nghề, chăm mẹ già, nuôi con trai, và thầm mơ một ngày nào đó, chị sẽ trở về, nhìn thấy mẹ, nhìn thấy cội nguồn của mình.
Và rồi, tin d/ữ đến: mẹ tôi mắc UTgiai đoạn cuối. Tôi s/ững s/ờ, tim th/ắt lại. Bao nhiêu năm mẹ n-uốt n-ước m-ắt, chịu c/ực nh/ọc, giờ phút này, bà cần con gái hơn bao giờ hết. Tôi gọi điện cho chị, cố g-iấu nỗi lo lắng, chỉ muốn chị trở về:
– “Chị… mẹ b//ệnh nặng lắm… UT giai đoạn cuối…”
Im lặng. Tôi gọi lần thứ hai, lần thứ ba, rồi cuối cùng nghe tiếng xe của chị r;;ú ga lao v-un v-út xuống đường làng. Xe b/óng l/oáng, lao nhanh như thể chị muốn tr/ốn chạy khỏi ký ức đ/au th/ương. Tôi đứng ngoài cửa, mắt dõi theo, trái tim ngh-ẹn th-ắt.
Căn nhà nhỏ vẫn im lặng. Mẹ tôi nằm trên giường tre ọ-p ẹ-p, thở y;;ếu ớ;;t, mắt m-ở m-ờ, ánh lên niềm mong ngóng. Tôi dìu chị vào nhà, cả căn phòng trống lặng, tim đ;;ập l;;oạn. Mẹ r-un r–ẩy chìa tay, giọng yếu ớt:
– “Con gái… mẹ… xin lỗi…”
Chị dừng lại, g/iật tay ra, đôi mắt b/ăng giá nhìn mẹ. Một giây trôi qua, hai thế giới x-ung đ-ột, im lặng như thời gian đứng lại. Rồi chị th;;ốt ra:
– “Mẹ… mẹ đã chọn b-ỏ con ngày xưa, giờ mẹ phải chịu hậu quả.”
Mẹ tôi lịm đi, nỗi đau hiện rõ trên gương mặt khắc khổ, tay run rẩy không giữ nổi cơ thể. Tôi đứng sững, cảm giác nghẹn lại trong cổ họng. Chị, người từng là đứa bé bị bỏ trước cổng chùa, giờ trở về với quyền lực của sự giàu có và quyết tâm của người từng tổn thương.
Tôi khẽ bước tới, nắm tay mẹ, thì thầm:
– “Mẹ đừng sợ, mẹ vẫn còn tôi… mẹ sẽ không phải chịu một mình.”

Chị đứng đó, ánh mắt dần mềm lại, nhưng vẫn là sự giận dữ và tổn thương ẩn sâu sau vỏ bọc lạnh lùng. Chị quay sang tôi, đôi mắt vừa căm ghét vừa đầy mâu thuẫn:
– “Anh… sao anh không nói gì suốt bấy nhiêu năm? Anh cũng là người ở lại bên mẹ…”
Tôi không trả lời ngay. Tôi ôm mẹ, giữ chặt như sợ phút giây này vụt mất. Chị nhìn cảnh đó, có lẽ thấy hình ảnh người em trai luôn ở bên mẹ mà mình chưa từng được hưởng trọn.
Câu chuyện chưa dừng ở đó. Chị quỳ xuống bên mẹ, nhưng không phải để tha thứ, mà để đặt ra điều kiện:
– “Nếu mẹ muốn sống tiếp những ngày cuối… mẹ phải hứa, không bao giờ lặp lại sai lầm bỏ rơi con cái nữa.”
Mẹ gật, nước mắt trào ra, cùng nỗi hối hận tột cùng. Căn nhà im lặng, chỉ còn tiếng thở yếu ớt của mẹ và tiếng gió luồn qua khung cửa. Tôi nhìn chị, thấy quá khứ đau đớn, hiện tại giàu sang, và tương lai có thể chữa lành hoặc tiếp tục tổn thương.
Chị đứng dậy, nhìn tôi nhẹ nhàng:
– “Em trai, anh hãy giữ mẹ cho em… còn chị… chị sẽ không quấy rầy nữa.”
Tôi gật, không nói gì. Lần đầu sau ba mươi năm, cảm giác căng thẳng, giận hờn và yêu thương trộn lẫn cùng một lúc. Một vòng tròn của gia đình từng bị phá vỡ, giờ bắt đầu khép lại, nhưng vẫn còn nguyên những vết sẹo không thể xóa nhòa.
Ngày hôm đó, tôi thấy chị không chỉ là người con gái bị bỏ trước cổng chùa. Chị là biểu tượng của nỗi đau, sự chịu đựng, quyền lực và quyết tâm. Và quan trọng hơn, chị đã trở về, lạnh lùng nhưng kịp thời, để mẹ tôi có thể nhìn thấy ít nhất một lần khuôn mặt đứa con gái từng bị bỏ rơi… trước khi thời gian khép lại.
Tôi nhận ra, đôi khi cuộc đời không phải về tha thứ hay giàu sang, mà là về sự xuất hiện đúng lúc, để cứu những gì còn quý giá trước khi quá muộn. Trong căn nhà nhỏ, giữa cơn bão cảm xúc sau ba mươi năm, mẹ tôi, chị gái và tôi, dù mang những vết thương chưa lành, cũng tìm thấy khoảnh khắc bình yên mà bất cứ ai từng mất mát đều khao khát.