×
×

Đêm đầu tiên tôi ngủ lại nhà con, tôi nghe vợ chồng nó th;;ì th;;ầm với nhau trong phòng: “Già thế rồi, tiền không để cho mình thì để cho ai?”

Đêm đầu tiên tôi ngủ lại nhà con, tôi nghe vợ chồng nó th;;ì th;;ầm với nhau trong phòng:
“Già thế rồi, tiền không để cho mình thì để cho ai?”

Tôi quay mặt vào tường…Chỉ thấy x;ót x;;a đến mức… 
Bởi ngay khoảnh khắc ấy, con trai tôi đã b;;iến tôi từ người cha thành một… món tài sản cần phải m-oi m-óc.

Tôi đã ngoài sáu mươi tuổi, sống một mình nhiều năm kể từ ngày vợ m-ất. Cả đời t-ằn t-iện, làm l-ụng, dành d-ụm được chút lương hưu và khoản tiền buôn bán thêm ngoài chợ. Mỗi tháng, cộng lại cũng hơn hai mươi triệu – một con số không hề nhỏ với người đã về hưu như tôi. Nhưng tôi chưa từng nói với con cái điều đó.

Không phải vì k-eo k-iệt. Mà vì tôi hiểu: có những thứ, một khi người khác biết bạn còn “giá trị”, họ sẽ không nhìn bạn bằng tình thân nữa. Mà bằng con số.

Vì thế, suốt nhiều năm, khi con hỏi han thu nhập, tôi chỉ cười:
“Bố được có khoảng 7 triệu thôi. Đủ ăn, đủ sống.”

Nó nghe thế thì yên tâm. Yên tâm rằng… tôi sẽ không trở thành g;ánh n;ặng.
Còn tôi thì yên tâm rằng… tôi sẽ không trở thành cái cây để người ta b.ám vào h;;út nhựa sống.

Vậy mà một ngày nọ, con trai tôi cùng con dâu h;ớn h;ở bàn bạc:
“Bố ở một mình buồn lắm. Về ở chung với vợ chồng con, vừa vui, vừa tiện chăm sóc.”

Lý do thì nghe đầy tình nghĩa. Nhưng trong ánh mắt của con dâu khi nhìn thấy cuốn sổ tiết kiệm tôi cầm trên tay, tôi hiểu: ở chung – không chỉ là vì tình cảm.

Tôi đồng ý. Không phải vì tôi không ngh-i ng-ờ. Mà vì tôi… muốn biết.
Muốn biết đứa con mình thương suốt cả đời, thật sự đang nghĩ gì về người cha này.

Tôi xách một chiếc túi nhỏ, dọn vào nhà con. Phòng dành cho tôi ở cuối hành lang. Gọn gàng, sạch sẽ, nhưng l;ạnh.

Hai tuần đầu, mọi thứ vẫn êm ả.

Bữa ăn n;óng s;ốt. Con dâu dậy sớm mua đồ ăn. Con trai chiều tối gọi điện hỏi tôi thích ăn gì. Hàng xóm đi ngang đều khen tôi phúc hậu, có con hiếu thảo.

Nhưng tôi không sống bằng lời khen của người ngoài.
Dần dần, tôi quan sát thấy những thay đổi rất nhỏ.

Mỗi khi tôi đi chợ về, con dâu lại hỏi giá từng món:
“Mấy bó rau bao nhiêu tiền hả bố?”
Khi tôi cắm phích nước, bật máy lạnh, bật ti vi, con trai lại buông một câu nửa đùa nửa thật:
“Bố dùng điện nhiều ghê!”

Rồi một lần, tôi vô tình quên ví trên bàn. Trong đó ngoài ít tiền mặt, còn có một tờ giấy ghi số tài khoản gửi tiết kiệm. Khi tôi quay lại lấy, chiếc ví đã bị lật tung. Con dâu đứng gần đó, l-úng t-úng:
“À… con tưởng giấy vụn nên dọn giúp bố…”

Tôi nhìn cô ta rất lâu.
Cô ta c-úi mặt.

Tối đó là đêm tôi nghe được câu nói mà đến giờ vẫn còn á;m ả;nh trong đầu:
“Già thế rồi, tiền không để cho mình thì để cho ai?”

Từ hôm đó, tôi bắt đầu để ý hơn.

Tôi cố tình rút tiền trước mặt họ. Không phải rút ít – mà là rút nhiều.
Tôi giả vờ nói:
“Bố đi gửi tiền cho ông bạn cũ, ổng trả nợ cho bố.”

Ánh mắt của con dâu sáng lên.
Con trai tỏ ra th-ờ ơ, nhưng tôi thấy rõ bàn tay nó vô thức s;;iết chặt.

Tối hôm sau, con dâu bắt đầu nói bóng gió:
“Bố ơi, nếu bố không dùng đến tiền thì… đưa vợ chồng con giữ giúp. Cầm nhiều dễ bị l//ừa, bố già rồi…”

Con tôi hùa theo:
“Ừ, để con giữ cho, sau này cần sẽ đưa lại.”

Tôi chỉ cười. Cười rất nhẹ. Nhẹ đến mức họ tưởng tôi dễ dàng tin tưởng.

Tôi chưa trả lời. Tôi chỉ nói:
“Để bố suy nghĩ đã.”

Không khí trong nhà từ đó bắt đầu n/ặng n/ề hơn. Không còn những lời hỏi han ngọt ngào. Không còn những bữa cơm tươm tất như trước. Món ăn bắt đầu sơ sài. Ánh mắt con dâu nhìn tôi nhiều hơn, nhưng không còn là kính trọng, mà là… tính toán.

Tôi biết mọi thứ đã “chín”.

Và đúng một tháng sau ngày tôi dọn về ở, trong bữa cơm im lặng đến ngh;;ẹt th;;ở, con trai tôi bất ngờ nói, giọng kh/àn đi:

“Bố… từ tháng này, con xin gửi thêm cho bố 2 triệu mỗi tháng… để phụ bố chi tiêu.”

Con dâu quay sang nhìn nó, s;;ửng s;;ốt.

Tôi đặt đũa xuống, chậm rãi lấy trong túi ra một xấp giấy.
Những tờ giấy tôi đã chuẩn bị từ lâu.

Tôi đặt chúng lên bàn:
– Bản sao sổ tiết kiệm
– Giấy xác nhận lương hưu
– Hợp đồng cho thuê ki-ốt nhỏ ngoài chợ

Tổng thu nhập: 21 triệu 300 nghìn đồng / tháng.

Con trai tôi tái mặt.
Con dâu run tay, không thốt được lời nào.

Tôi nói, giọng không lớn, không nhỏ. Nhưng từng chữ rơi xuống bàn như đá:

“Bố không cần thêm tiền. Nhưng từ hôm nay, bố cũng không cần ở nhờ lòng hiếu thảo giả tạo của hai đứa nữa.”

Hai đứa nhìn tôi như thể vừa bị bóc trần lớp mặt nạ.

“Bố đưa 2 triệu là để trả tiền thuê phòng trong chính ngôi nhà của mình bấy lâu nay. Từ giờ, bố thuê lại căn phòng đó. Rõ ràng, sòng phẳng. Khỏi mang tiếng ăn bám.”

Không ai dám nói câu nào.

Tôi đứng dậy, thu lại giấy tờ, cầm túi đồ vào phòng.

Tối hôm đó, nhà không có tiếng cười. Không có tiếng nói. Chỉ có sự im lặng kéo dài, nặng như đá tảng.

Sáng hôm sau, tôi thu xếp đồ đạc rời khỏi nhà con trai. Không một lời níu kéo. Không một câu xin lỗi. Cũng không một giọt nước mắt.

Vài người hỏi tôi:
“Ông không giận sao? Không đau lòng à?”

Tôi chỉ cười:
“Có chứ. Nhưng cái đau lớn nhất của đời người, không phải là nghèo tiền. Mà là nghèo tình.”

Từ đó về sau, tôi chưa từng quay lại căn nhà ấy.
Con trai tôi cũng hiếm khi đến thăm.

Nhưng mỗi tháng, đúng ngày 5, nó vẫn lặng lẽ chuyển vào tài khoản của tôi… 2 triệu đồng.

Không kèm lời nhắn.
Không kèm lời xin lỗi.

Chỉ là một sự im lặng đầy ám ảnh – và muộn màng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News