×
×

Lúc vợ h;;ấp h;;ối, cô ấy nói” Trong nhà còn 5 tỷ, nhưng khi tôi l/ao về mở tủ, điều ậ/p xuống người khiến tôi chân tay r;;ụng r;;ời

Vợ tôi phát hiện UT giai đoạn cuối. Bác sĩ nói còn hy vọng nếu đ/iều tr/ị kịp thời, nhưng chi phí quá lớn. Nhà chẳng còn gì đáng giá.
Tôi chạy vạy khắp nơi nhưng không đủ, cuối cùng đành sang nhà chị gái vợ.

Chị mở cửa, nhìn tôi từ đầu đến chân rồi nói trống không:

“Vay tiền chữa b–ệnh cho em tao cũng được, nhưng phải ký giấy nợ. Không giấy, không một xu.”

Tôi biết chị ấy không ưa tôi, nhưng không nghĩ đến mức đó. Tuy nhiên, vợ đang nằm chờ từng ngày, tôi không có quyền mặc cả.
Tôi ký giấy nợ 500 triệu, chấp nhận s..ĩ nh;;ục để c;;ứu vợ.

Nhưng b–ệnh tình vợ tôi không qua khỏi.

Ngày đưa h;ũ tro về nhà, tôi kh;óc đến kh;;ản tiếng. Nỗi đ;;au chưa nguôi thì số n-ợ kia lại treo trên đầu. Một mình nuôi con, tôi làm ngày làm đêm suốt 1 năm để trả từng đồng cho chị vợ. Không một lời trách.

ĐÚNG 1 NĂM SAU – NGÀY GIỖ ĐẦU CỦA VỢ

Tôi gom đủ 500 triệu, mang sang trả.

Chị vợ đưa lại tờ giấy nợ, bảo tôi giữ làm “kỷ niệm”.
Tôi không để tâm, chỉ muốn khép lại chuyện. Nhưng khi mở giấy ra… tôi ch;;eet đứng.

Số tiền trên giấy không phải 500 triệu như tôi nhớ lúc ký.

Mà là:

1 TỶ 8.

Nét chữ, chữ ký đều đúng là của tôi. Không sai một nét.

Tôi h–oang m–ang đến mức tay r–un l;;ẩy b;;ẩy.
Lúc ấy tôi đã quá rối, ký trong hành lang tối của b–ệnh viện… có lẽ tôi đã không nhìn kỹ.

Tôi vội về nhà tìm lại tủ mà vợ tôi luôn khóa cẩn thận.
Ngay trước hôm m;;ất, cô ấy vẫn cố nói trong hơi thở đ;;ứt quãng:

“Trong… nhà… còn 5 tỷ… anh tìm… mà lo cho con…”

Tôi l;;ao đến tủ, gi;;ật mạnh cánh cửa.

“B;;ÙM!”

Một đống thư tay – giấy chuyển tiền – hóa đơn viện phí rơi ậ;;p xuống người tôi, kèm theo mùi ẩm m;;ốc n;;ồng n;;ặc.

Tôi nhặt lên… và b–àng h–oàng.

Đó là:

hóa đơn đi;ều tr;ị UT suốt 2 năm mà tôi không hề biết,

giấy chuyển khoản đứng tên một người đàn ông lạ,

những lá thư viết bằng nét chữ của vợ:

“Em vay anh tổng cộng 5 tỷ.
Anh yên tâm, chồng em không hề biết.
Em nhất định sẽ trả.”

Còn một tờ giấy khác, rơi từ ngăn tủ trên cùng — chính là lý do tủ bốc mùi: một gói đồ ẩm, cũ, mục, vợ giữ lại nhưng không kịp khô.

Tôi mở ra:

“Nếu em không qua khỏi… xin anh V. đừng tìm chồng em.
Anh ấy không có lỗi.
Tiền này là em tự xin anh.
Đừng để ai bị liên lụy.”

Tôi gục xuống.

Hóa ra số “5 tỷ” vợ nói… không phải để tôi lấy tiêu, cũng không phải để lại cho con.
Mà là để tôi biết rằng:
cô ấy đã âm thầm vay nợ một người khác để tự cứu mạng mình – không muốn tôi mang gánh nặng.

Buổi tối hôm đó, chị gái vợ gọi điện, giọng chậm rãi:

“Tờ giấy nợ… không phải do tao viết.
Là nó viết. Em mày biết mình không qua khỏi nên nhờ tao giữ hộ.”

Tôi chết lặng.

Vợ đã cố gắng đến phút cuối:

Không muốn tôi biết mình đã vay 5 tỷ từ người khác

Không muốn tôi mang thêm nợ

Không muốn tôi bị ai trách

Không muốn tôi dây dưa gì với người đã giúp cô ấy

Và tờ giấy “1 tỷ 8” đó…
chính là số tiền vợ nợ người đàn ông kia, chứ không phải chị vợ đưa ra.

Chị ấy chỉ thay mặt em gái mình… thu lại khoản nợ cuối cùng.

Tôi ôm mặt khóc như một đứa trẻ.

Cô ấy giấu bệnh, giấu nợ, giấu nỗi đau… chỉ để giữ cho tôi và con bình yên đến phút cuối.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News