×
×

 Vu Lan, người ta báo hiếu để trả ơn sinh thành. Còn tôi… chỉ thấy mình bị b:.ỏ r:.ơi, ngay cả khi đang sống.

7h sáng Vu Lan, tôi ngồi thẫn thờ trong căn bếp vắng. Điện thoại rung liên hồi: bà con hàng xóm gửi ảnh chúc mừng, nào là “con gái chị hiếu thảo quá, bỏ hẳn 2 triệu cúng Vu Lan, còn viết bài mùi mẫn về cha mẹ…”.

Tôi nghẹn cười. Hai triệu để dâng lên mạng, còn nửa năm nay chưa một lần con về thăm, chưa một bữa cơm, chưa một vòng tay ôm mẹ.

Tôi nuốt ngược nước mắt, nhớ lại quãng đời mình gồng gánh. Chồng bỏ đi khi con mới lớp 2, mê mẩn một cô bạn đồng niên của tôi, mặc kệ vợ con sống dở chết dở. Tôi chưa một lần dám nói thật cho con biết, sợ nó nghĩ xấu về bố.

Tôi nai lưng nuôi con khôn lớn, dằn vặt khi nó hỏi “mẹ làm gì mà bố không ở cùng ta?”. Tôi chỉ biết cười trừ. Nhưng trớ trêu thay, khi trưởng thành, nó lại ngã vào vòng tay một người đàn ông… cũng hai đời vợ, trăng gió, bỏ vợ này theo vợ khác rồi lại tan vỡ.

Tôi quỳ gối van xin con dừng lại. Nó nhìn tôi, đôi mắt lạnh lùng như người xa lạ:
– “Mẹ đừng cản. Con không cần mẹ.”

Tôi chết lặng. Từ hôm đó, con gần như cắt liên lạc. Hai năm, chỉ vài tin nhắn hời hợt, vài cuộc gọi nhờ mừng cưới bạn bè.

Cho đến hôm nay.
Tình cờ, qua một người quen, tôi mới ngã ngửa: Khoản 2 triệu cúng Vu Lan kia… không phải tiền con tôi. Mà chính là tiền người đàn ông ấy bỏ ra, để lấy lòng thiên hạ, để tô vẽ cho mối tình bị cả gia đình phản đối.

Con gái tôi vô tư đăng ảnh, viết những lời thương cha mẹ như rót mật. Người ngoài khen rối rít. Còn tôi thì ngồi đây, cay đắng nhận ra: đứa con gái mình rứt ruột nuôi thành người, giờ lại coi mẹ như một tấm bình phong để che chắn cho cuộc tình ngang trái của nó.

Tôi bật khóc, ôm chặt bức ảnh con hồi bé vào lòng. Hồi ấy, nó chỉ cần một cái ôm, một bàn tay vỗ về. Còn bây giờ, nó cần tôi… chỉ để làm đạo cụ cho một màn kịch hiếu thảo phô trương.

 Vu Lan, người ta báo hiếu để trả ơn sinh thành. Còn tôi… chỉ thấy mình bị bỏ rơi, ngay cả khi đang sống.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News